Quá nửa khu đô thị mới Đại Đông Giang vẫn trống trơn không có gì, khu vực chỗ Hạ Minh và mọi người bị bắt cóc lại càng hẻo lánh, rất ít người đến, nếu không nhà của nơi đây cũng không đến nỗi bị bỏ không nhiều năm.
Chu Bình rất kiên nhẫn nằm trên nóc một tòa chung cư bỏ không, yên lặng quan sát nhà kho phía đối diện. Cả ba tiếng đồng hồ đã trôi qua, một lúc nữa thôi là trời sáng, cả buổi tối số lượng ô tô chạy qua cũng chỉ đếm được trên mười ngón tay, lại càng không có người đi đường, gã nghĩ bụng cảnh sát không vào cuộc, vụ giao dịch này ắt sẽ làm được, nhưng gã hoàn toàn không dám khinh suất, trước khi lấy được vàng rời đi một cách bình yên vô sự, mỗi một phút một giây đều rất nguy hiểm.
Trong căn biệt thự, Lưu Tề ở lại tầng 1, từ tầng 1 có thể nghe thấy rõ mọi động tĩnh bên ngoài, đồng thời cũng có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của 5 người trong phòng giam qua máy vi tính, hắn để khẩu súng lục ở cạnh bàn, nếu 5 người đó dám làm liều, hắn sẵn sàng cho một người nào đó ăn đạn.
Trong phòng giam, Nhâm Viễn cũng đã bị nhốt vào trong, anh ta nằm trên giường rêи ɾỉ, Hạ Minh đã kiểm tra vết thương của anh ta, vì lúc đó trên người anh ta có dính gel Silica, đạn găm không sâu, nếu không, e là cả vùng mông đều nát bươm rồi, nhưng đạn xuyên vào trong thịt, mỗi một nhịp thở đều tác động lên hệ thần kinh của anh ta, anh ta nghiến chặt răng cố chịu đựng suốt.
Hạ Chính nhìn con trai, lại nhìn tên tội phạm ban đầu, giận dữ buông một tiếng thở dài: "Chính con đã gây ra những chuyện hay ho này!"
Hạ Minh cau mày, im lặng không nói gì, nghiêng người dịch về phía mép giường, lén thò tay xuống gầm giường, mò lấy một chiếc hộp nhựa to bằng lòng bàn tay, để ra phía sau lưng. Mọi người ở bên cạnh đều thấy động tác này của anh, nhìn anh vẻ nghi hoặc.
Anh đưa hay tay ra sau lưng, ấn lên chiếc hộp nhỏ hồi lâu, rồi mới lên tiếng: "Được rồi, giờ có thể yên tâm nói chuyện được rồi, chỉ cần nói bé một chút, bọn tội phạm không nghe thấy được đâu."
Hạ Chính không hiểu, hỏi: "Con lấy cái gì ra thế?"
"Vốn là con lắp đặt một thiết bị nghe trộm ở dưới gầm giường, mỗi một câu nói ở đây, trên tầng đều nghe được rất rõ."
"Con lắp đặt thiết bị nghe trộm để làm gì?"
Hạ Minh lườm một cái: "Sợ lúc con chưa đến, bố mẹ lại to tiếng với Giang Văn Linh, con bảo Nhâm Viễn theo dõi chặt chẽ."
"Con..." Mọi người đều tức nghẹn cổ.
"Thôi được rồi, việc này là con sai, con có lỗi với bố mẹ, có lỗi với Giang Văn Linh, cũng có lỗi với Nhâm Viễn. Bây giờ không phải là lúc nói những điều này, nếu sống sót ra khỏi đây,