“Cái gì cơ?” Đỗ Thanh Hoa kinh sợ: “Là cái tên Hà Minh Viễn kia làm đúng không? Cái quái gì vậy!”
“Thanh Hoa, chúng ta không thể đắc tội với Hà Minh Viễn!” Thẩm Minh nhắc.
Đồ Thanh Hoa lập tức bùng nổ: “Thẩm Minh anh có ý gì hả? Anh sợ anh †a nhưng em không sợi Anh ta dám bắt nạt Nam Phương, tôi liều mạng với anh tai”
Trân Nam Phương rất sợ người khác phải cãi nhau vì cô, huống hồ chuyện này cũng một phần có liên quan đến cô nên vội vàng khuyên giải: “Thanh Hoa, cậu đừng kích động, thời gian qua tớ vẫn sống ổn…”
“ổn cái gì mà ổn! Gả cho Hà Minh Viên đúng là một tai họa! Cậu quên những gì anh ta đã làm với cậu ngày còn học đại học rồi à?” Đỗ Thanh Hoa buồn bực: “Tớ không nên đi nước ngoài công tác, đúng ra tớ nên ở bên cạnh cậu, tức chết tớ rồi!”
Cô vuốt lưng Thanh Hoa, an ủi: “Thanh Hoa, đừng nói về chuyện này nữa, giải quyết chuyện bị cướp khách hàng đi đã.
”
Đỗ Thanh Hoa tức giận nhưng lại không nói nên lời.
Thẩm Minh vội tiếp lời cô, kể hết mọi chuyện cho Trần Nam Phương nghe.
“Anh lấy báo cáo kiểm toán ở đâu?
Đưa cho tôi xem.
” Trân Nam Phương cầm lấy tài liệu, nhìn lướt qua rồi bình tĩnh nói: “Triệu Lập Thành làm giả đó.
”
“Sao anh ta dám làm vậy chứ?”
Thấm Nghiên kinh ngạc: “Chuyện này nếu để lộ ra ngoài, QL sẽ mất hết tất cả.
”
“Còn có Bất động sản Thiên Đạt nữa.
Anh ta nhướng mắt lên, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Tâm trạng của Đô Thanh Hoa lúc này cũng đã dịu đi rất nhiều, lại gần nói: “Nhưng đây là báo cáo kiểm toán nội bộ, chưa chắc có thể để lộ ra.
”
Trần Nam Phương trợn tròn mắt: “Hai người đọc xong nội dung bên trong chưa? Có sai sót gì không?”
“Tôi nhìn lướt qua một