Quan trọng nhất là, cô ấy vẫn chưa nhận ra, còn đang nhìn anh với vẻ mờ mịt “Chết tiệt!” Anh gâm nhẹ một câu, sau đó ôm lấy từng tấc đẹp đế trên người cô.
“Á.
” Hành động của anh khiến Trần Nam Phương bị dọa sợ đến mức cả người run rẩy, lúc này cô mới phát hiện mình đang làm cái gì: “Em, xin lỗi, bây giờ em sẽ mặc đồ ngay.
”
“Muộn rồi!” Hà Minh Viễn áp lên lỗ tai cô: “Trân Nam Phương, cô quyến rũ tôi một cách trần trụi như vậy, lại còn dám tỏ ra thuần khiết?”
“Em… không có.
” Giọng điệu của cô run rẩy.
Bởi vì bà cụ Diêu vẫn còn ở lầu dưới, anh chỉ hôn một chút chứ không có đi sâu vào.
Anh nhìn người con gái dưới thân đang rối loạn nhịp thở, đôi mày hơi giấn ra.
Trần Nam Phương bị anh nhìn đăm đăm đến mức da đầu cô tê dại, vùi mặt vào sâu trong tóc, sao cô lại có cảm giác chứ?
Rõ ràng giữa bọn họ chỉ có thù hận!
“Mặc quần áo vào, đến lúc đi xuống rồi!” Hà Minh Viên nhìn thoáng qua cô rồi rời khỏi phòng ngủ, nếu không đi, anh sợ mình sẽ muốn cô.
“Haiz.
.
” Thấy anh bước ra ngoài, cô thở dài một hơi.
Cô biết anh chỉ đang đùa giốn với cô, muốn thấy cô bị chê cười mà thôi.
Mặc quần áo xong xuống lầu, mọi thứ đều như Hà Minh Viễn sắp xếp, cô mang thai.
“Thật sao? Ngọc Cẩm à, tôi thật sự có chắt trai rồi!” Bà cụ Diêu rất vui sướng, bà không ngừng dặn dò cái này, dặn dò cái kia, chỉ thiếu chút nữa là cung phụng Trần Nam Phương.
Cô không nỡ nhìn thấy bà cụ thế này, cô thực sự không biết mục đích của Hà Minh Viễn là gì, vẫn là câu nói cũ hy vọng càng nhiều, thất vọng sẽ càng lớn.
Một ngày nào đó, nếu bà biết chuyện cô mang thai là giả? Cô nên giải thích thế nào đây? Bà có chịu đựng nổi lời nói dối này không?
“Bà nội