Tặng cô chiếc vòng ngọc phỉ thúy này?
Có đánh chết Trần Nam Phương cũng không tin Hà Minh Viễn không có mục đích, nhưng cô không đoán được mục đích đó là gì.
“Quá đắt tiền rồi.
” Cô muốn từ chối, dù sao thì bà Diêu đã đưa cho cô một mặt dây chuyên ngọc bích trước đó.
“Cô có dám từ chối không?” Hà Minh Viễn khí thế mạnh mẽ ngồi bên cạnh cô và đeo chiếc vòng vào cho cô.
Trần Nam Phương nhất thời ngơ ngẩn, bởi vì chiếc vòng tay vừa mới che đi vết bầm tím trên cổ tay cô, là do lúc ở khách sạn anh làm ra, có thể thấy được lúc đó anh dùng lực lớn như thế nào.
“Không được tháo xuống.
” Hà Minh Viễn ra lệnh.
“Em biết.
” Cô khẽ gật đầu, cố gắng rút tay về.
Nhưng anh không những không thả lỏng mà còn ra sức kéo cô lại gần, ác ý nói: “Cô đã nghỉ ngơi hai đêm rồi, đêm nay có lẽ cô phải làm tròn bổn phận của người vợ rồi đúng không?”
Trần Nam Phương toàn thân căng cứng, cảnh giác ngẩng đầu: “Bà nội sẽ phát hiện.
”
Không phải cô đang giả mang thai sao?
Hơn nữa, lúc chập tối chẳng phải anh đã ở cùng với những người phụ nữ khác…
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy chua xót, nhưng cô không dám thể hiện bất cứ điều gì, chỉ hy vọng rằng Hà Minh Viễn để ý đến bà Diêu.
“Bà nội khá thích cô.
Nếu thật sự bà ấy phát hiện thì cứ làm nũng rồi được cho qua thôi.
”
Trân