Tiếng bước chân ầm ï vang lên xung quanh cô, vừa xôn xao vừa hỗn loạn, xen lẫn trong đó còn cả tiếng mắng chửi: “Chắc chắn là cô ta chưa chạy được xa đâu, nhất định là đang ẩn nấp ở nơi nào đó rồi! Mau tìm dưới gầm xe, mấy nơi lân cận và những chỗ khuất tối xeml”
Trái tim của cô đã dâng đến tận cổ họng, trong lúc nhất thời, có rất nhiều suy nghĩ chạy ngang qua bộ não của cô, nhưng dường như cô lại chẳng hiểu gì cả.
Ngay đúng lúc cô cảm thấy đám người Lý An sẽ tìm được cô trong đống vật liệu gỗ này thì chiếc xe chở hàng đã khởi động rồi chạy đi!
Trần Nam Phương giật mình, cô không dám tùy tiện nhảy xuống khỏi xe.
Nếu bây giờ nhảy xuống, thì không chỉ ngã bị thương thôi, mà còn có thể bị Lý An bắt được.
Cuối cùng cô đành ở yên trong chỗ trốn, định cứ đi một bước thì tính một bước.
Dù sao thì như thế này cũng không đau đớn và đáng sợ bằng việc người mẹ ruột lại đem bán mình đi.
Không biết là chiếc xe chở hàng đi mất bao lâu, ban đầu cô còn biết nó đang ở trên đường cao tốc, nhưng càng về sau trời càng tối dần, khiến cho cô không thể nhìn được đường nữa…
Cả người cô lạnh đến mức cứng cả lại, một lúc sau, cô nghe thấy trên đỉnh đầu mình vang lên một giọng nói của ai đó: “Cô là ai!”
suy nghĩ chạy ngang qua bộ não của cô, nhưng dường như cô lại chẳng hiểu gì cả.
Ngay đúng lúc cô cảm thấy đám người Lý An sẽ tìm được cô trong đống vật liệu gỗ này thì chiếc xe chở hàng đã khởi động rồi chạy đi!
Trần Nam Phương giật mình, cô không dám tùy tiện nhảy xuống khỏi xe.
Nếu bây giờ nhảy xuống, thì không chỉ ngã bị thương thôi, mà còn có thể bị Lý An bắt được.
Cuối cùng cô đành ở yên trong chỗ trốn, định cứ đi một bước thì tính một bước.
Dù sao thì như thế này cũng không đau đớn và đáng sợ bằng việc người mẹ ruột