“Không phải đâu Thanh Hoal” Trần Nam Phương vội vã giải thích: “Chỉ là do nhiễm phải gió lạnh thôi, nói chung là bây giờ tớ khỏe lắm, tớ gặp được người tốt, ngày mai là cậu có thể gặp được tớ rồi, tớ đảm bảo sẽ không để thiếu một sợi tóc nào đâu.
”
Đỗ Thanh Hoa còn muốn nói tiếp thì bị Trịnh Hoàng Phong giành lấy điện thoại, anh ta gọi Trần Nam Phương, hỏi địa chỉ chính xác của cô.
“Hoàng Phong?” Cô nghỉ ngờ hỏi: “Anh đang ở cùng Thanh Hoa sao?”
Anh ta “Ừ” một tiếng, không nói gì khác, anh ta không hề muốn nhắc đến Hà Minh Viễn đang ở bên cạnh.
Sau khi chuyện này kết thúc, anh ta đã quyết định phải cướp cô về, trao cho cô tất cả hạnh phúc.
“Vậy thì đành nhờ Bác sĩ Phong nói với Hà Minh Viễn, tôi sợ Thanh Hoa cô ấy…’ Trần Nam Phương nói, rồi lại an ủi mọi người: ‘Mọi người thật sự không cần lo đâu, tôi rất may mắn…”
“Cô câm miệng!” Hà Minh Viễn không nghe tiếp được nữa, người phụ nữ này bị ngốc sao, người ta tính kế mình như vậy, lại bị sốt mất ba ngày, thế mà còn nói là may mắn.
Trần Nam Phương đang ở Tạ Thành mà cũng sợ đến mức run rẩy, suýt nữa là quăng điện thoại ra xa.
Sao lại có âm thanh của Hà Minh Viễn vậy? Anh đang ở đây sao?
Lễ nào…
“Thanh Hoa, cậu đừng kích động, tớ không có việc gì đâu.
” Từ hồi đại học, Đỗ Thanh Hoa đã xông pha vì cô rất nhiều lần rồi, lần này cô gặp phải chuyện như thế này, cô có thể tưởng tượng ra bạn tốt của cô phản ứng như thế nào.
“Cô sợ cô ấy động vào tôi?” Âm thanh khàn khàn của Hà Minh Viễn truyền đến: “Muộn rồi, cô ấy đã động rồi, tốt nhất là cô nên quay trở về một cách bình an, nếu không…”
“Anh có biết