Bà Diêu hừ một tiếng, lại trừng mắt liếc anh một cái, mặt già vẫn phụng phịu: “Đây chính là con nói đó, sau này còn khiến Nam Phương tức giận bỏ về nhà, con cũng đừng quay về đây đó.
”
“Con biết rồi ạ.
’ Hà Minh Viễn cũng không ngõ nghịch, nhưng lại đứng dậy: “Bà nội, hai ngày nay Nam Phương bị cảm lạnh, con ôm cô ấy trở về nghỉ ngơi nhé.
”
“Đúng vậy, bà nội, bà cũng nên nghỉ ngơi đúng giờ ạ.
Nam Phương không làm phiền bà nữa ạ”” Trần Nam Phương vội đứng dậy, cô muốn tự mình lên lầu, không muốn bị ôm đi.
Ai ngờ, Hà Minh Viên như muốn ăn vạ, một bước vọt đến bên người cô, dáng vẻ không cho cô từ chối.
“Con đừng có mà đắc ý, cháu dâu của bà chắc chăn là nể mặt bà mới thương con đấy.
”
Trần Nam Phương: ‘……
Cô thương Hà Minh Viễn lúc nào chứ?
Rõ ràng là cô muốn tránh anh, được chứ?
Trần Nam Phương rốt cuộc vấn bị anh ôm lên lầu, khác với trước đây, lúc anh đặt cô lên trên giường lớn, động tác rất mềm nhẹ.
Lại khiến người ta không biết phải làm sao.
“Tôi….
.
’ Cô há miệng thở dốc, ở dưới ánh mắt cổ vũ của người nào đó nói ra: “Tôi có thể gọi điện cho Thanh Hoa không?”
Gương mặt của Hà Minh Viễn chìm xuống.
“Không, không được à?” Tay nhỏ của Trân Nam Phương ôm lấy cánh tay anh: “Cô ấy khiêu khích anh, chút nữa tôi sẽ dạy dỗ cô ấy thay anh.
”
Hà Minh Viên nghe thấy mà nghiến răng.
Cái người phụ nữ này miệng lúc nào cũng