Không cho cô lên máy bay thì thôi đi, còn để người giam lỏng cô một giờ, nghĩ đến lại tức!
“Vợ của tôi, cô đi đón là đạo lý gì!”
Đỗ Thanh Hoa không cam lòng yếu thế, không nhịn được đập lên trên bàn cơm: “Vợ của anh? Là bạn thân của tôi!”
nếu không muốn đi vào, chờ tớ đổi quần áo lại ra.
”
“Tớ vào chứ! Đi đến trước mắt Hà Minh Viễn, khiến anh ta sáng sớm đã khó chịu!” Đỗ Thanh Hoa hầm hừ nói.
Trân Nam Phương cạn lời, nghĩ thầm hai người cứng đầu này ở chung một chỗ thì người khổ chính là cô.
Nhưng bạn thân muốn đi vào thì làm sao có đạo lý đuổi người ra bên ngoài chứ, cô dẫn Đỗ Thanh Hoa vào trong thì thấy Hà Minh Viễn đã xuống dưới, ngồi trên ghế ăn ở nhà ăn, ưu nhã như một bức tranh sơn dầu.
“Ánh mặt trời cũng ngăn không được sự tà ác của anh!” Đỗ Thanh Hoa tiến lên, hận không thể một chưởng đẩy ngã bàn ăn: “Ngày hôm qua vì sao anh không cho tôi đi đón Nam Phương!”
Không cho cô lên máy bay thì thôi đi, còn để người giam lỏng cô một giờ, nghĩ đến lại tức!
“Vợ của tôi, cô đi đón là đạo lý gì!”
Đỗ Thanh Hoa không cam lòng yếu thế, không nhịn được đập lên trên bàn cơm: “Vợ của anh? Là bạn thân của tôi!”
đau lòng cho bạn tốt, cũng sợ cô chịu thiệt, dùng ánh mắt cầu xin nhìn vê phía Hà Minh Viễn: “Tôi muốn đi cùng Thanh Hoa ra ngoài một chút.
”
“Là đi ra ngoài một chút? Hay là muốn trốn đi?”
Trần Nam Phương ngơ ngẩn: “Chỉ đi một chút, tôi sẽ mau trở lại.
”
“Vậy em nhớ kỹ, đừng để