Minh Vy thở hắt ra một hơi.
“Thật tốt quá, tôi còn sợ là sau này mợ sẽ không để ý tới tôi nữa.
”
“Sẽ không đâu.
” Trần Nam Phương vốn không nghĩ đến.
Cô với Hà Minh Viễn thực sự thì quả là có khó tính nhưng cô không hề muốn gây thù chuốc oán gì với ai.
Lúc về đến biệt thự, cô vừa đi vừa điều chỉnh tâm trạng.
Nhưng điều chỉnh thế nào thì lúc đi vào lòng vẫn tràn ngập sự lo lắng.
Đặng Ngọc Lan đang ngồi ở đó, còn đang cùng bà Diêu tán gầu một cách có chủ đích.
Thấy cô tiến vào, ánh mắt đối phương bỗng hiện lên như cả ngàn ánh Sao.
Khi bàn tay nhỏ bé đã được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp, Trần Nam Phương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Hà Minh Viễn.
Anh nheo đôi mắt phượng lại, sau đó dùng ngón tay thon dài nhéo vào má cô một cái, chế nhạo: “Đồ ngốc.
”
“.
.
” Trần Nam Phương ngây người, đây rốt cuộc là thể loại gì vậy?
Đột nhiên, cô giật mình một cái.
Hà Minh Viễn là cố ý làm vậy?
Thứ nhất là hành động diễn kịch trước mặt bà Diêu, hai là khơi dậy ác tâm của Đặng Vân Nhã đối với bản thân và hành hạ bản thân?
Cô không dám nghĩ tiếp, suy nghĩ một hồi đã cảm thấy lòng đau nhói.
“Làm sao vậy?” Hà Minh Viễn hơi cúi người, môi mỏng áp lên vành tai cô: “Khó chịu chỗ nào sao?”
“Không!” Trân Nam Phương giữ khoảng cách giữa hai người, né tránh đôi mắt của anh.
Bà Diêu đã sớm chú ý tới sự tình bọn họ, còn muốn giúp đỡ cháu trai mình, thế nhưng bà không thể, không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Gậy ông đập lưng ông.
”
“Bà nội, bà đang nói cái gì vậy?”
Đặng Vân Nhã không nghe chính xác, hỏi lại.
Bà Diêu không trả lời, ngược