“Nhưng sao tớ có thể trơ mắt nhìn anh ấy bị giam nhốt như vậy?” Nói thẳng ra là Trần Nam Phương vẫn hi vọng có thể rời khỏi Hà Minh Viễn.
Đỗ Thanh Hoa vỗ vai cô: “Tớ quen rất nhiều người ở khu ổ chuột, để tớ bảo họ đi kiểm tra giúp chúng ta.
”
Đỗ Thanh Hoa không biết ba mẹ ruột của mình là ai, cô ấy lớn lên trong cô nhi viện từ nhỏ.
Vì vậy, cô ấy quen biết với người ở khu ổ chuột cũng chẳng có gì kỳ quái.
“Như thế được không?” Trần Nam Phương biết cô bạn thân của mình không liên hệ nhiều với người trước kia, cô sợ sẽ mang phiền phức đến cho Đỗ Thanh Hoa.
“Có gì không được hải!” Cô ấy ôm vai Trân Nam Phương: “Quan hệ giữa người với người đều phải gắn kết lại, hơn nữa, ai biết trước tương lai sẽ cần nhờ vả ai chứt”
Trần Nam Phương ậm ừ không nói nữa, chỉ dặn dò một câu: “Cậu đừng miễn cưỡng.
”
“Tớ biết rồi mà.
” Đỗ Thanh Hoa gật đầu đáp lại: “Tớ sẽ liên lạc với họ, nhưng còn chúng ta thì phải đi tìm chỗ nào đó ăn một bữa trước đã, không thể để con nuôi của tớ bị đói được.
”
Trần Nam Phương nhìn sắc trời, đồng ý với cô ấy, dù sao thì cô vẫn muốn quay lại trước trưa mai, nếu như có tin tức gì thì cô cũng phải có sức đi gặp anh cô mới được.
Ba người đi tới nhà hàng Tây gần đấy, vừa ăn vừa chờ tin tức của người mà Đỗ Thanh Hoa liên hệ.
Khoảng tám giờ, họ đã nhận được tin tức.
“Nhị Giáp nói anh ta quả thực đã từng thấy anh cậu ở khu ổ chuột.
” Đỗ Thanh Hoa trợn tròn mắt nhìn Trần Nam Phương: “Nửa tháng trước từng thấy một lần, hai ngày trước cũng thấy.
”
“Gái gì?” Trần Nam Phương kinh ngạc, không ngờ nửa tháng trước anh cô đã thoát được rồi, thế