“Đấn rồi thưa cô.
” Tài xế lên tiếng.
Sự tự giêu và châm chọc lướt ngang qua mắt Trân Nam Phương, quán cà phê tên “Kim Sắc” thật sự đúng nghĩa của nó, suýt chút nữa đã đốt cháy đôi mắt ấy của cô.
“Cậu không cần đợi tôi đâu, lát nữa tôi tự vê cũng được.
” Cô thất thần xuống xe, đi về phía quán cà phê.
Nghe thấy tiếng khởi động xe sau lưng, cô biết tài xế sẽ trở về báo cho Hà Minh Viễn.
Không sai, anh ta bắt cô đến gặp Triệu Lập Thành.
Ôi, thật nực cười.
Tối hôm qua còn ép cô vừa làm chuyện kia vừa nói chuyện điện thoại di động với người ta, hôm nay đã nóng lòng muốn cô đến gặp đương sự rồi.
Trần Nam Phương biết anh ta đang báo thù cho sự việc năm đó.
Năm nhất, cô vô tình gặp Hà Minh Viễn sau khi bị người khác “bắt nạt”, không thể kết hôn với người mình yêu lại còn bị số phận ruồng bỏ.
Thật không may, cuối cùng Hà Minh Viễn nghĩ lầm rồi.
Cô và Triệu Lập Thành không phải người yêu, cô chưa từng yêu anh ta, cũng có thể anh ta cũng không yêu cô đến vậy.
“Nam Phương!”
Một giọng nói kéo toàn bộ tâm tư của cô trở về lại, cô ngồi đối diện Triệu Lập Thành, đơn giản, thẳng thắn nói: “Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Nam Phương, tối hôm qua em…”
Ánh mắt cô thờ ơ, nhưng trong lòng cô vẫn mong có thể giữ lại chút thể diện, chuyện tối hôm qua anh ta không nên nghe, giờ phút này cô cũng sẽ không nói huych toẹt ra làm gì, huống chi chuyện tối hôm qua còn liên quan đến Hà Minh Viễn.
Tải