Khoảng nửa tiếng sau, bọn họ đến một viện điều dưỡng có phong cảnh tuyệt đẹp.
“Chị dâu, chị cứ ở cùng anh Viễn trước đã, tôi đi xử lý những việc khác.
”
Trịnh Hoàng Bách dặn dò, trước khi rời đi còn nhìn Trần Nam Phương một cái bằng ánh mắt sâu xa.
Bị anh ta nhìn một cách khó hiểu, cô không hiểu ra sao cũng chẳng muốn suy nghĩ nữa, quay người nhìn Hà Minh Viên, gương mặt anh tuấn của anh, đôi môi mỏng của anh, tiếng hít thở lặng lẽ của anh, không khí ấm áp xung quanh anh, tất cả đều làm động tác và hơi thở của cô bất giác thả lỏng.
“Anh phải nhanh chóng khỏe lại, còn có một tương lai tốt đẹp đang đợi anh kìa.
” Trần Nam Phương nhỏ giọng cổ vũ: “Còn có bà nội, nếu như bà biết anh bị thương thì nhất định sẽ rất đau lòng…”
Trong phòng chỉ có hai người, cô nghĩ đến điều gì là nói điều ấy.
Không biết đã qua bao lâu, cô nói mệt rồi, muốn quay người đi rót cốc nước uống, vừa đứng dậy, Hà Minh Viễn đang năm trên giường nắm lấy tay cô.
“Anh?” Trân Nam Phương tưởng anh tỉnh rồi, hỏi vài tiếng, lại đụng vào anh mấy cái nhưng không thấy phản ứng gì: “Em không đi đâu cả, chỉ muốn uống nước một chút thôi.
”
Thế nhưng đối phương không có chút phản ứng nào.
Cô nhăn mũi, cam chịu ngồi bên giường bệnh, may mà một lúc sau Trịnh Hoàng Bách đã quay lại.
“Chị dâu, tôi phải kiểm tra cho anh Viễn một chút.
” Anh ta nói: “Chị cũng ra ngoài xử lý miệng vết thương một chút đi”
Trước đó không ý thức được thì vẫn tốt, nghe anh ta nói như vậy, Trần Nam Phương đột nhiên cảm thấy cơn đau kéo đến, trán đổ đầy mồ hôi.
“Tình cảm của chị dâu với anh Viễn sâu nặng thật đấy!”
Đối mặt với sự chế nhạo của Trịnh Hoàng Bách, khóe miệng Trần Nam