Tuy nhiên, sau đó vẫn không nhúc nhích, cô đang định nói chuyện thì thấy Đỗ Thanh Hoa và Ôn Tứ Hiên đang bước vào.
“Nam Phương!” Đỗ Thanh Hoa vội vàng đi tới, ánh mắt tối sầm lại, nhẹ giọng nói: “Cậu đến rồi.”
“Ôn Tứ Hiên! Anh mau thả anh trai tôi ra.” Trân Nam Phương mặc kệ bạn cô, trừng mắt nhìn Ôn Tứ Hiên, quát lớn: “Tại sao anh lại trói anh trai tôi!”
“Gô chắc chứ?” Ôn Tứ Hiên không những không nhúc nhích, ngược lại lạnh giọng hỏi: “Tôi khó khăn lắm mới bắt được anh ta.”
Trân Nam Phương nhìn chằm chằm anh ta, sau đó tự mình xoay người cởi bỏ sợi dây thừng dày cộp.
“Nam Phương…” Đỗ Thanh Hoa do dự lên tiếng nhưng lại dừng lại, đang muốn cản lại, nhưng lại do dự.
Cuối cùng, Ôn Tứ Hiên đi tới, nắm lấy tay Trần Nam Phương: “Cô trước tiên không hỏi anh trai cô đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Anh buông tôi ra!” Cô giấy dụa: “Thả trói ra sẽ nói dễ hơn!”
Ôn Tứ Hiên buông tay cũng không có ngăn cản cô, dù sao cô hao tổn công sức cũng vô ích, sợi dây anh ta buộc chặt cũng chưa chắc một người phụ nữ yếu đuối như cô cởi trói được.
Anh ta thong thả tiến đến một chiếc ghế và ngồi lên đó.
“Này, anh..” Đỗ Thanh Hoa không thể nhìn nổi nữa, và liếc anh ta một cái.
Ôn Tứ Hiên nhún vai, dửng dưng nói: “Tôi tìm được anh trai cô ở một khu ổ chuột trong Thâm Thành, anh ta không thiếu nợ, không giết người phóng hỏa, không kích động tôi, nhưng lại có nhà mà không trở về, lại còn tìm người giả dạng tôi, cô nói xem có chọc đến tôi hay không.”
Trần Nam Phương cầm tay sợi dây, ngẩng đầu bối rối nhìn