Cô nhẹ nhàng lại gần, phát hiện hơi thở đều đặn của anh, thì ra anh đã ngủ thiết đi2 “Chắc không thể gọi anh ấy dậy được?” Cô giúp mình tiến hành chấn an †âm lí, nhưng lúc cô chuẩn bị đi ra, vẫn là đi đến cạnh ghế sofa, cầm tấm thảm trên ghế lên, nhẹ nhàng đi qua đó đắp cho Hà Minh Viễn.
Không ngờ tay vẫn chưa kịp rút lại, người đã bị kéo lên chân anhI “AI” Trân Nam Phương bị hù đến run, trợn tròn mắt nhìn: “Anh anh giả ngủ?”
“Là cô làm tôi tỉnh.” Hà Minh Viễn điềm tĩnh nói, trong giọng nói thật sự có loại tiếng khàn khàn mới thức.
“Xin, xin lỗi.” Cô hí mắt lại không dám tiếp tục trợn: “Vậy anh tiếp tục, em không làm phiền anh nữa.”
“Đã tỉnh rồi.” Anh nắm chặt tay của cô, biểu thị rõ ràng là anh không muốn cô rời bỏ anh.
Trần Nam Phương cắn môi, nhỏ tiếng nói: “Chuyện hôm nay xin lỗi nhé, Thanh Hoa, cô ấy…”
Anh không muốn nghe những gì liên quan đến cô nhóc đó!” Ngữ khí Hà Minh Viễn có chút hơi nhằm vào cô ấy, ngón tay nhéo mặt cô: “Đang trong lòng của chồng mà nói người phụ nữ khắc?”
Cô ngẩng đầu lên, luống cuống mà nhìn anh một lúc, bởi vì cô đã nghĩ đến Ngô Hà.
Cô biết bản thân không thể hỏi chuyện gì, nếu không cuộc sống bình yên không dễ dàng có được của cô sẽ về lại cuộc sống tồi tệ khi mới gả cho anh ấy.
“Em biết rồi.” cô gục đầu xuống, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện: “Anh không ngủ thì xuống dưới ăn cơm tối đi.”
Trân Nam Phương thực sự là không muốn gần anh