Chương 256
Không biết đã qua bao lâu, mọi thứ xung quanh đang yên lặng bỗng chốc bị mưa phùn dày đặc bao trùm, dường như muốn hòa cùng với nước mắt của Trân Nam Phương.
“Nam Phương…” Trịnh Hoàng Phong đi tới, còn chưa kịp lên tiếng thuyết phục thì đã thấy Trân Nam Phương đỡ bia mộ đứng lên.
Cô sụt sịt mũi: “Xin lỗi, chúng ta về thôi.”
Chỉ là cô còn chưa bước được nửa bước thì cả người đã ngã về phía trước.
“Nam Phương!” Trịnh Hoàng Phong giật mình nhưng may mắn thay anh nhanh tay nhanh mắt nên đã đỡ được cô, dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô vào phòng cấp cứu của bệnh viện.
“Cậu làm chồng kiểu gì vậy?” Bác sĩ trút một tràng giáo dục: “Không biết cô ấy là phụ nữ có thai sao? Đã vậy còn để cô ấy kích động, còn dầm mưa, nếu như không đưa đến kịp thời thì sợ rằng không giữ được con rồi!”
Trịnh Hoàng Phong: “…”
Anh nhìn Trần Nam Phương vẫn cứ rơi vào mê man được đẩy ra ngoài, vô thức sờ điện thoại trong túi, anh ta có nên liên hệ với Hà Minh Viễn không?
Trịnh Hoàng Phong ra sức bấm lên điện thoại và cất bước theo y tá vào phòng bệnh.
Anh ta rất muốn một lần nữa tận hưởng cảm giác bị người khác hiểu nhầm là chồng của Trần Nam Phương.
Mà Trần Nam Phương đang nằm trên giường bệnh cũng không biết chuyện này, buổi trưa hôm sau cô tỉnh lại, quay đầu liền nhìn thấy ánh năng từ cửa sổ chiếu vào, cô liền ngẩn ngơ hồi lâu.
Đột nhiên cô ngồi dậy.
“Không xong rồi, không xong rồi!” Cô nhấc chăn lên chuẩn bị xuống giường, cô không nói cho Hà Minh Viễn biết mình đến Thâm Thành, anh nhất định sẽ so đo.
Nhưng một
Nhà họ Hà và cô không có bất cứ quan hệ gì, hơn nữa cô còn khiến Hà Minh Viễn rơi vào trong lòng bàn tay của kẻ chủ mưu Tần Anh Huy, người mà cô vân luôn cho rằng đó là người anh tốt của cô.
Đối mặt với tất cả những điều trớ trêu vô lý như vậy, cô thật sự không muốn lại bị ai đó kiểm soát.
“Này, sao cô lại xuống giường?” Y tá đẩy cửa đi vào: “Chồng cô đâu? Không phải vẫn luôn trông chừng cô sao?”
Trần Nam Phương nhìn chằm chằm y tá, lẩm bẩm nói: “Chồng tôi?”
“Cô mau năm xuống đi, mấy ngày này cần phải tĩnh dưỡng, ngày hôm qua cô còn xuất huyết đấy.”
“Con tôi không sao chứ!” Cô lo lắng sờ bụng dưới: “Xuất huyết thì sẽ như thế nào?”
Y tá liếc nhìn cô rồi giảng giải thật kỹ cho cô.
Trân Nam Phương chỉ có thể ngoan ngoãấn năm xuống, không dám động đậy nữa, rất sợ sẽ làm đứa bé rơi ra ngoài, nghe ý tứ của y tá thì Hà Minh Viên cũng đến Thâm Thành và còn ở bên cạnh cô sao?
Sao mà cảm thấy không chân thực gì hết?
“Con yêu…” Sau khi y tá treo túi truyền dịch xong thì đi ra ngoài, Trần Nam Phương nhẹ nhàng sờ bụng: “Xin lôi con, là mẹ không tốt, mẹ hứa rằng sau này dù có gặp phải bất cứ chuyện gì, dù tủi thân đến đâu thì cũng sẽ không tùy hứng như vậy nữa.”