Chương 267
“Cú đạp đó tớ thật sự chưa có dùng sức.” Biểu cảm Đỗ Thanh Hoa lộ vẻ uất ức: “Anh ta quá yếu rồi.”
“Giúp tôi giáo huấn cô nhóc đó đàng hoàng cho tôi!” Trịnh Hoàng Bách dựa vào cửa phòng điều trị, ánh mắt sắc bén như dao mà nhìn chằm Đỗ Thanh Hoa, dám nói anh ta yếu? “Bác sĩ Hoàng Bách chân của anh đã đỡ hơn chưa?” Trần Nam Phương vội vàng đi qua đó, bặm môi cúi đầu xuống xem tình hình: “Xin lỗi, Thanh Hoa cô ấy không phải cố ý đâu.”
Trịnh Hoàng Bách nhìn sơ qua, điềm tĩnh mở miệng gọi tiếng: “Anh Viễn.”
Trần Nam Phương tự nhiên rung lên, sao Hà Minh Viễn lại đến đây? Ở phía sau cô?
Cô lại không dám quay đầu.
“Nam Phương, đừng sợ.” Đỗ Thanh Hoa đi qua, ưỡn người về phía Trịnh Hoàng Bách: “Bác sĩ Hoàng Bách tôi đã nói là tôi sẽ chịu trách nhiệm, anh bớt liên lụy cô ấy đi.”
“Đau chân, đứng không vững.” Anh †a nói cà lơ phất phơ.
Khi Đỗ Thanh Hoa trừng mắt nhìn thì mặt giật lên, nhưng vấn qua đó đỡ anh ta, sau đó anh ta như cố ý, dồn hết sức của cơ thể đè lên người cô, điều làm anh ta ngạc nhiên là, Đỗ Thanh Hoa lại không có phản ứng gì.
Trần Nam Phương yên lặng, nhưng thấy có khí gì lành lạnh đã đến bên cạnh mình, máu toàn thân cô đều đã đông lại.
“Nếu đã có người chăm sóc cậu, thì tôi không cần phải lo lắng nữa.” Giọng trầm ấm khàn của Hà Minh Viên vang lên: “về trước nhé?”
Nghe thấy âm cuối được lên giọng, Trân Nam Phương mới nhận ra một cách chậm trễ là câu đó nói với cô.
Gỗ ng “Nam Phương cậu nhanh chóng về nghỉ ngơi đi, đừng làm mệt
“Cậu cũng vậy.” Trần Nam Phương không yên tâm mà nhìn thêm cái, chỉ có thể ngoan ngoãn theo Hà Minh Viễn rời khỏi.
Vốn nghĩ anh sẽ chấp vấn hay giáo huấn cô, mà ai ngờ cứ như vậy đến biệt †hự, anh cũng không nói một tiếng, thay giày xong trực tiếp lên phòng sách ở lầu hai.
Trần Nam Phương nhìn bóng dáng lạnh lùng đó, trong lòng hốt hoảng lại thổn thức. Cô… nên chủ động xin lỗi không?
Trần Nam Phương ở lầu dưới đi qua lại rất lâu, do dự không biết có nên lên trên không.
“Mợ ba, bữa tối đã chuẩn bị xong, có phải mợ mời cậu ba xuống không?”
Người hầu đi qua, hỏi một cách cung kính.
“Tôi…” Cô há miệng ra, lại ngẩng đầu nhìn một cái, cuối cùng gật đầu nhận lời, dù sao thì vẫn phải đối diện.
Trong lòng Trân Nam Phương thấp thỏm đi lên lầu, có mấy chục bậc thang ngắn ngủn cô lại đi rất lâu, trong lúc đó đã ra mấy cái quyết định trọng đại.
Ví dụ có liên quan đến công việc, ví dụ có liên quan quan đến hôn nhân và con cái.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng lại không có người trả lời.
“Hà Minh Viễn… là em, Trần Nam Phương.” Cô cố mở miệng nói. Nhưng vẫn không có phản ứng gì. .
Cô chau mày, xoay tay nắm cửa, trong phòng sách tối đen, cũng may có.
ánh sáng mờ vàng bên ngoài chiếu vào, mới giúp cô thấy mờ mờ Hà Minh Viễn đang ngồi trên ghế cạnh bàn sách, hình như đã nhắm mắt.