Chương 274
Sáng hôm sau, Trân Nam Phương cảm thấy mũi ngứa không chịu nổi, bối rối mở mắt ra liền thấy có người đang nhìn cô cười.
“Anh…” Cô lập tức tỉnh táo được chín phần, điểm còn lại dùng để không tin cậu ba nhà họ Hà vốn nổi tiếngtàn nhẫn lại có thể làm ra những độngtác trẻ con như vậy, cô vuốt vuốt cái mũi và không dám hỏi “Chào buổi sáng.”
“Hôm nay làm thư ký của tôi thì không được ngủ nướng” Hà Minh Viễn khế nhướng mày.
“Em biết.” Vừa nói, Trân Nam Phương vừa nhẹ nhàng đẩy anh ra rồi ngồi dậy: “Em sẽ chuẩn bị nhanh thôi.”
“Cuộc họp cả ngày hôm nay.”
Cô đang mặc quần áo bỗng dừng lại, anh ấy đang giải thích cho mình sao?
Nhận ra điều này, trái tim cô thấy ngọt ngào.
“Nếu cpp muốn ngủ, ngày mai tôi sẽ cùng cô ngủ.”
Cho dù muốn bỏ qua lời của Hà Minh Viễn, Trân Nam Phương không thể không thừa nhận rằng hôm nay cô rất VUI.
Vui vẻ một cách lạ thường.
Nhưng vừa đến văn phòng, cô đã nhận được cái nhìn không mấy thiện cảm từ thư ký. “Cô Nam Phương, chủ tịch Minh Viên đã dặn dò cô làm gì? Cứ giaoviệc đó cho tôi là được, để tôi xử lí” Thư ký Linda uốn éo mà nói, ngoài mặt thì tỏ ra †ôn trọng và quan tâm nhưng thực ra cô †a rất sợ chén cơm của mình chênh vênh bất ổn.
“Không cần, anh ấy chỉ nhờ tôi xem một số thông tin.” Trân Nam Phương nhớ kĩ cô gái trước mặt, có lần cô ta đã từng nói chuyện lạnh lùng với mình, cô phải là người đặc biệt chú ý lời nói của mình: “Cô cứ
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, khi Linda xoay người lại, cô nghe được một tiếng khinh bỉ khó nghe.
Cô cụp mắt xuống và nhắc nhở bản thân mình đừng so đo nhiều.
Thế những, người tiếp theo lại khiến cô không thể không so đo tính toán.
“Chị Ngô Hà sao chị lại trực tiếp đến vậy?” Linda chuyển sang giọng ngọt ngào, nghe đáng yêu hơn trước rất nhiều.
“Có tài liệu phải ký.”
Vậy thì chị có thể bảo em đến lấy là được.” Linda cầm tập tài liệu từ tay Ngô Hà vẻ quan tâm, còn ẩn ý nói thêm: “Chị không biết là chủ tịch Minh Viễn sẽ họp cả ngày hôm nay saol”
“Trần Nam phương?” Ngô Hà không trả lời, mà vừa nhìn thấy Trần Nam Phương liền kinh ngạc kêu một tiếng: “Sao cô lại ở đây?”
Cô cười nhẹ một cái, nói thật: “Tôi làm việc ở đây.”
“Cô là thư ký của Minh Viễn?” Ngô Hà có vẻ không chắc chắn, hỏi lại.
Linda đồng thời vang lên: “Hôm nay tôi cũng rất ngạc nhiên. Vợ chủ tịch chỉ cần muốn đi làm thì chẳng phải dễ dàng có thể làm vị trí quản lý gì đó hay sao, đúng không? Chị Ngô Hà? Trần Nam Phương liếc mắt nhìn đối phương một cái, liền nhận ra ẩn ý sâu xa trong lời nói, bọn họ nhất định cảm thấy là cô cảm nhận được nguy cơ, cho nên đã vừa khóc, làm loạn còn cả dọa tự tử để đòi Hà Minh Viễn cho bằng được vị trí này.