Chương 281
Vậy ai đang gọi tên cô, giọng nói ấy như thể đang ôm nỗi đau không gì sánh được.
Là Thanh Hoa… Thanh Hoal Trần Nam Phương giật mình ngồi dậy, thở gấp gáp như cá thiếu oxy, mất một lúc lâu cô mới có thể thả lỏng Khi nhìn thấy người bên cạnh, cô không kiềm chế làn sóng bi thương đang dâng lên trong lòng. Cô quay đầu đi trong đau khổ và tức giận.
“Có muốn uống chút nước không?”
Giọng nói của Hà Minh Viễn có chút khàn khàn, lúc Ôn Tứ Hiên gửi tin nhắn cho anh, anh đang nhàm chán uống rượu.
Buổi sáng anh rất tức giận, người anh muốn nắm trong lòng bàn tay thật ra đã có người trong lòng, và người đó lại còn là Trịnh Hoàng Phong anh trai tốt của anh.
Anh tức giận bỏ đi cùng Ngô Hà, không nghĩ tới buổi tối lại xảy ra biến cố lớn như vậy.
Sau khi nhận được tin, anh lập tức lao đến. Khi thấy cô sợ hãi và buồn bã, toàn thân anh co lại thành một quả bóng, lòng đau như thể bị hàng ngàn hàng vạn con dao găm vào.
“Uống chút nước đi”
Anh đặt cốc nước lên môi cô, Trần Nam Phương nhẹ nhàng đẩy cốc nước ra, “Không, em muốn đi thăm Thanh Hoa”
“Cô không ăn, không uống, không ngủ cô ấy cũng không tỉnh dậy sớm hơn 2 đâu.
“Anh không được nguyền rủa Thanh Hoa.” Cô tức giận hét lên “Không ai mời anh tới thăm cô ấy, nếu không muốn anh có thể rời khỏi đây.
Không phải anh cùng Ngô Hà rời đi rồi sao? Sao anh còn quay lại.”
“Cô đang giận tôi sao?” Hà Minh Viễn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, điều này có nghĩa là cô không phải hoàn toàn không có cảm giác với mình, cô ấy đang ghen sao?
Trần Nam Phương chế nhạo nói: “Anh Minh Viễn, anh đừng lo
Hai mắt Hà Minh Viễn híp lại, tính tình của Trân Nam Phương trong ấn tượng của anh là dịu dàng, có khi còn nhu nhược. Nhưng sự sắc bén như hôm nay lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Anh Minh Viễn?” Anh nâng cằm cô lên, ánh mắt lạnh lùng, cô muốn gạt bỏ quan hệ với anh nhanh như vậy sao.
“Phải.” Trân Nam Phương không sợ không tức giận gạt bỏ tay anh ra chạy về phía cửa, lúc cô chạy ra ngoài, quay đầu lại nói với giọng lạnh lùng nhất của cô từ khi sinh ra đến giờ.
“Thật ra tôi có thể tác thành cho hai người, anh Minh Viễn cớ gì phải khiến cho cả ba đều đau khổ?”
Nói xong cô bỏ đi không quay đầu lại nữa.
Hà Minh Viễn đứng tại chỗ sửng sốt, sau đó trong lòng bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, tác thành cho bọn họ sao, anh có cần cô làm như vậy không?
Lại nói sau khi cô tác thành chuyện mà cô muốn làm cô sẽ chuẩn bị đến với Trịnh Hoàng Phong hay không?
“Hừ.” Hà Minh Viễn từ trong cổ họng sâu thẳm tràn ra ý cười giống như tu la bước ra từ địa ngục.
“Trần Nam Phương, cả đời này em cũng đừng mong thoát khỏi tôi.”
Sau đó anh chạy ra ngoài đuổi theo cô, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp xen lẫn sự cô đơn mà bướng bỉnh trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt của cô, trái tim anh đau nhói.
Anh sải bước đến nắm lấy tay cô, không cho cô phản kháng.
“Anh..” Trân Nam Phương quay đầu lại, tức giận trừng đôi mắt đẹp: “Buông ra!”