Giọng nói này là giọng nói tối qua…
cậu Kỳ.
Trần Nam Phương vội vàng ngồi thẳng dậy, cô vô thức nắm chặt hai tay lại nhưng vì quá căng thẳng nên cô không hề nhận ra tay mình đang nắm chặt lấy đùi của Hà Minh Viễn.
“Minh Kỳ cũng tới rồi sao?” Bà Diêu vân cười: “Mọi người đang nói Minh Viễn biết thương vợ rồi.
”
Hà Minh Kỳ ngồi xuống, rồi nói thêm vào: “Đúng là thế rồi, hôm tổ chức đám cưới, anh Viên còn không nỡ để cho chị dâu uống rượu nữa.
Các nghỉ lễ vừa kết thúc anh ấy đã bảo chị dâu đi nghỉ ngơi, cháu còn chưa nhìn thấy rõ mặt chị ấy nữa.
”
“Thằng nhóc này, bây giờ nhìn cho kỹ đi, về sau gặp nhớ phải gọi là chị dâu nghe chưa?” Nghe lời bà Diêu, ánh mắt Hà Minh Kỳ chuyển sang người Trân Nam Phương nhưng chỉ một giây sau đã bị ánh mắt lạnh lùng của Hà Minh Viễn ép nhìn về chỗ cũ.
Nhưng anh ta lại cười: “Thật không nhìn ra là chị dâu lại bám anh trai như vậy, hai người không rời nhau một giây nào cả.
”
Trần Nam Phương đảo mắt một chút, tay cô như chạm phải vật nóng mà rời ra.
Trời ơi, vừa nãy cô vừa giữ chặt lấy đùi Hà Minh Viễn sao?
“Em xấu hổ gì chứ?” Hà Minh Viễn kéo tay cô để lại trên đùi của anh: “Em muốn giữ thì cứ giữ, đừng quan tâm đ ến nói”
Cô chỉ tưởng Hà Minh Viễn nói xong câu đó thì mọi chuyện cũng xong nhưng không ngờ anh lại áp sát người đến bên †ai cô và nhỏ giọng nói: “Có bản lĩnh đấy nhỉ, lát nữa tôi sẽ thưởng cho cô.
”
Trân Nam Phương vô cùng xấu hổ, cô chỉ muốn đào một cái lỗ nào đó rồi chui xuống dưới.
“Ngọc Cẩm, bà nhìn xem.
” Bà Diêu cười vô cùng sung sướng nhưng cũng không quên gọi Trân Nam Phương: “Cháu dâu qua đỡ bà tới phòng ăn nào, bõ công ngày nào Minh Viễn cũng