“Anh?” Trịnh Hoàng Bách mở to mắt, cậu ta cảm thấy được một linh cảm không lành: “Anh, anh nói thế làm gì?”
“Nói vậy đã là nhẹ rồi.”
Hà Minh Viễn bước tới: “Anh cũng chỉ có thể nói chuyện thôi.”
Trịnh Hoàng Bách bị ánh mắt sắc lạnh như kiếm của hai người dọa cho sợ hãi, trong lòng anh ta thâm nguyền rủa “Chết tiệt”, mọi chuyện sao lại trở thành như thế này?
“Hai người không cần đợi ở đây nữa.
Vừa rồi bác sĩ nói sẽ đẩy Trần Nam Phương đến ICU để quan sát một ngày.”
Anh ta còn chưa kịp nói xong thì hai ánh mắt bất mãn đã nhìn chằm chằm anh ta.
Trịnh Hoàng Bách xoa mũi, nói: “Lúc mới ra em cũng đã nói rồi, cô ấy đã bị đẩy đi”
Bên ngoài cửa kính phòng ICU, Hà Minh Viễn nhìn chằm chằm vào Trần Nam Phương đang nằm bên trong.
Cô đeo mặt nạ dưỡng khí qua mũi, trên cánh tay có truyền dịch và nhiều đầu nối dụng cụ trên tay.
Mắt cô nhằm chặt, anh không còn nhìn thấy sự căng thẳng, sợ hãi và cầu xin của cô.
Điều này làm sự cáu kỉnh của anh trở nên tồi tệ hơn, anh không biết mình nên làm gì.
Anh đang quan tâ m đến cô sao?
Làm sao anh có thể quan tâ m đến cô được!
Hạnh phúc của anh đã bị cô phá hoại!
“Hà Minh Viễn, anh là đồ khốn nạn!”
Một tiếng gầm đầy tức giận vang lên.
Trịnh Hoàng Bách đang kéo Trịnh Hoàng Phong, hai người cùng quay đầu lại.
Một cô gái mặc áo phông trắng và quân jean rách chạy đến.
Cô gái