Đỗ Thanh Hoa cúi đầu đảo mắt rồi lại ngẩng đầu và thở dài: “Nghiêm trọng nhất là một lần thủng dạ dày.
Nam Phương còn phải đi công tác buổi chiều nên nó không đi bệnh viện.”
Hà Minh Viễn liếc nhìn cô một cái rồi quay mặt nhìn về phía Trần Nam Phương trong ICU, ánh mắt anh đen đi.
Và khoảnh khắc anh quay người đã bỏ qua biểu cảm khó xử trên khuôn mặt của Thẩm Minh, có điều Trịnh Hoàng Phong đã nhìn thấy nó.
“Tình trạng của cô ấy rất tồi tệ.
Tôi e .
rằng phải chăm sóc trong vòng hai hoặc ba năm.
Nếu không không thể chắc chắn là sẽ có các dấu hiệu khác hay không.” Câu nói của Trịnh Hoàng Bách khiến mọi người lại suy nghĩ.
“Những dấu hiệu nào khác là sao?
Anh nói rõ hơn đi!” Đỗ Thanh Hoa lo lăng: “Có khi nào bạn tôi sẽ bị… ung thư không?”
“Vậy là tất cả mọi người đều biết tình trạng của cô ấy nhưng không khuyên cô ấy đi chữa trị sao?”
“Ai không khuyên cô ấy? Nhưng điều trị bệnh cần thời gian và tiền bạc.
Những người có tiền và có quyên như mấy người đương nhiên không hiểu được rồi.” Đỗ Thanh Hoa nói xong thì bước tới, nắm tay Trịnh Hoàng Bách: “Bác sĩ Bách, tôi không nói anh đâu, anh là người tốt cứu giúp người khác.”
“..” Anh ta sững người một lúc rồi mới phản bác lại: “Cô ấy không có tiền sao? Theo tôi được biết, cô ấy có hai chứng chỉ kế toán cao cấp, mỗi năm tiền giữ chứng chỉ cũng là mấy trăm triệu rồi?”
Đỗ Thanh Hoa mở to mắt, trong mắt hiện lên vẻ hoài nghỉ và cảnh giác: Hai năm trước, sức khỏe của ba cô ấy gặp vấn đề, tiền đều dùng vào đó rồi.”
Trịnh Hoàng Bách không nói gì, anh ta quay đầu nhìn Hà Minh Viễn nhưng