… Một lúc lâu sau Trần Nam Phương mới kịp phản ứng lại: “Ý của cô là sao? Không phải tôi cũng đang ở Thâm Thành à?”
“Chúng ta đang ở Kim Thành.
”
“Kim Thành sao? Hà Minh Viễn bảo cô đưa tôi về Kim Thành sao?” Cô còn đang ngẩn ngơ, khó chịu vì bản thân ngủ quá say.
Minh Vy lắc đầu: “Không phải cậu ba mà là bà chủ ạ.
”
Bà Diêu sao?
Trần Nam Phương không thể tin vào tai mình, thậm chí không thể đoán ra được nội tình rối rắm trong chuyện này, tại sao bà nội lại có liên quan đến chuyện này?
Trong lúc đang nghĩ ngợi, cô chợt nhìn thấy bà Diêu và Ngọc Cẩm xuất hiện ở trước cửa.
“Mợ bai Cô bị sao vậy?” Ngọc Cẩm kinh ngạc, vội vàng chạy tới khuyên giải: “Cô đừng sợ, đây là viện điều dưỡng bà chủ tìm cho cô, là bà chủ đưa cô đến đây.
”
“Đứa nhỏ này, mau lên giường nghỉ ngơi đi.
”
Mặc dù cô vấn chưa hiểu gì, nhưng nhìn thấy gương mặt dịu dàng của bà Diêu, nhìn thấy sự ấm áp hiền hậu trước sau như một trong đôi mắt ấy, trái tim treo tít trên cổ họng cuối cùng cũng buông xuống, cô đặt mảnh sứ vỡ xuống, Minh Vy đỡ cô ngồi xuống giường.
“Con có khó chịu ở đâu không?”
Trần Nam Phương lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi, là do ta sơ suất quá.
”
Bà Diêu ngồi ở mép giường, vươn tay võ nhẹ lên tay cô: “Ta cứ nghĩ con sẽ ngủ thêm một lúc nữa nên mới không cho phép những người khác đến đây quấy rầy con.
”
Cô vẫn không nói một lời, chờ đợi lời giải thích