Lần đầu ngủ lại ở nhà ba mẹ Dương Nhạc cho Lộ Khiết cảm giác không quen. Lại một lần nữa hai người ở chung phòng với nhau như lần trước
Nhưng có điều phòng này không có ghế sô pha dài, chỉ là một ghế đơn. Chính vì thế không thể nằm ngủ được
Lộ Khiết ngồi trong phòng, mắt nhìn xung quanh để tìm nơi nào thích hợp để ngủ. Nàng không thể cùng giường với Dương Nhạc, nó khiến nàng nhớ đến cái đêm xấu hổ kia
Ngồi yên một chỗ cũng chán, Lộ Khiết bắt đầu khám phá căn phòng này. Ở góc tường kia có một bức ảnh gia đình, gồm bốn người
Nàng ngắm nhìn người con gái có nụ cười tươi rói ấy, bàn tay năm ngón không kiểm soát mà chạm vào ảnh
Một gia đình hoàn hảo, biết bao nhiêu người ngoài xã hội kia đều ao ước có được. Kể cả nàng cũng vậy
Dương Nhạc mở cửa đi vào, cô không thấy Lộ Khiết trong phòng, chân muốn ra ngoài tìm thì thấy nàng ở bên trái.
"Muộn rồi sao còn đứng đây làm gì?"- Dương Nhạc bước đến gần
Lộ Khiết giật mình, đưa bản thân trở về hiện tại. Nàng vuốt tóc, lảng tránh câu hỏi vừa rồi, bỏ đi như chưa từng nghe gì
Trở lại chiếc giường, Lộ Khiết chợt nhớ đến chuyện Đắc Thanh đã kể cho nàng nghe. Sẵn đây có Dương Nhạc, nàng muốn hỏi cho rõ ràng, tại sao lại nói như vậy
Không vội vàng mà viết từng chữ vào quyển sổ, đợi khi Dương Nhạc lại gân nàng đưa về phía cô
[Đêm đó chị nói như vậy với Đắc Thanh là có ý gì?]
Đọc xong câu hỏi, Dương Nhạc nhìn vào đôi mắt trong trẻo của nàng. Thì ra là muốn nhắc đến chuyện đó
Đắc Thanh? Chắc là tên của người đó
Dương Nhạc bình tĩnh trả lời: "Cô thích cậu ta nên thấy khó chịu khi tôi nói vậy à?"
Thích sao? Lộ Khiết chưa từng nghĩ mình sẽ thích Đắc Thanh, chỉ xem anh như một người bạn, cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn với nhau
Sắc mặt của Lộ Khiết có vẻ như không hài lòng với câu trả lời của Dương Nhạc cho lắm. Thế nên, Dương Nhạc lại lên tiếng nói thêm
"Tôi nói sai sao?"
Ban đầu Lộ Khiết muốn biết tại sao Dương Nhạc nói như vậy với Đắc Thanh. Nhưng về sau, cuộc nói chuyện và câu trả lời của Dương Nhạc đi lệch sang hướng khác
Làm nàng bí đường, không thể mở lời nói thêm. Tình thế đảo ngược, người hỏi bây giờ trở thành người bị hỏi
"Còn gì để hỏi không? Hay cô chưa hài lòng câu trả lời của tôi?"- Dương Nhạc lén nhìn nàng, thấy nàng bất động không phản đối, cô thở hắt ra: "Có sao nói vậy. . .tôi với cô trên giấy tờ đã kết hôn hợp pháp. Suy ra, tôi nói cô là vợ tôi là hoàn toàn hợp lý, đúng không?"
Đúng, Dương Nhạc nói không sai câu nào hết. Chỉ là nàng thấy không quen cho lắm, làm sao từ một người lạnh lùng khó chịu như Dương Nhạc lại trở nên nhẹ nhàng ôn nhu như bây giờ
Thay đổi thật sự, Lộ Khiết cảm giác được con người chị ta đã có sự thay đổi rõ rệt
Thả lỏng cơ thể, ngã người xuống chiếc ghế cạnh giường, Dương Nhạc nhìn Lộ Khiết: "Trong phòng này không có ghế dài, chỉ có mỗi cái giường rộng. Nếu không phiền thì. . .tôi với cô ngủ chung"- Nói đoạn, Dương Nhạc dừng lại để xem phản ứng của Lộ Khiết
Thấy nàng vẫn tỏ ra bình thường nên cô mới dám tiếp tục: "Nếu cô không quen thì tôi sẽ qua phòng làm việc của ba để ngủ"
Một khoảng không im lặng, Dương Nhạc thì nói xong rồi và đang ngồi chờ ý kiến của Lộ Khiết.
Bên ngoài vẫn bình tĩnh nhưng nội tâm lại náo loạn lên, không biết nàng nghĩ đến chuyện gì mà lại thấy hồi hộp, không những vậy mà mặt lẫn tai đều hơi có màu đỏ
Nửa ngày không có hồi âm, Dương Nhạc cũng không muốn nhiều lời. Như vậy chắc nàng không đồng ý rồi, cô tự giác đi đến đầu giường rồi lấy cái gối nằm
Loay hoay một lúc lâu, Dương Nhạc tắt đèn bàn và chuẩn bị ra ngoài. Lướt nhẹ qua Lộ Khiết thì bị nàng giữ cổ tay lại
Cô đứng bất động, nhìn nàng qua ánh đèn mờ nhạt
Quyển sổ ấy được bàn tay trắng nõn nâng lên
[Ngủ lại đây đi]
Duy nhất bốn từ cũng đủ làm Dương Nhạc hài lòng mãn nguyện. Cô mỉm cười, trả lại quyển sổ cho nàng, không quên đáp lại
"Nếu thấy không thoải mái, cô cứ nói với tôi, tôi liền qua kia ngủ"
Dương Nhạc vòng qua bên phải của chiếc giường, đặt nhẹ cái gối trở về chỗ cũ.
Do trong phòng thiếu ánh sáng cho nên không ai thấy được sắc mặt của Lộ Khiết của hiện tại. Nàng đang đỏ mặt đó, nàng đấu tranh tâm lý dữ lắm mới có đủ can đảm nắm tay Dương Nhạc
Nhìn người kia đã nắm ngay ngắn trên giường, Lộ Khiết cũng muốn đi ngủ. Nhẹ nhàng nhích người lại gần, nhấc một góc chăn lên để chui vào
Cảm giác gì đây? Hai tay nắm chặt lấy chăn dày, xoay đầu nhìn người bên cạnh đã nhắm mắt. Thứ cảm giác này giống như lần đầu tiên hai người chung giường làm chuyện đó
Lại suy nghĩ lệch lạc, Lộ Khiết nhắm nghiền mắt lại, cố gắng đi vào giấc ngủ.
Giữa đêm, Lộ Khiết bừng tỉnh giấc. Nàng trăn trở cơ thể, xoay người qua bên trái lại bắt gặp gương mặt thanh tú của Dương Nhạc
Cô xoay người lại với nàng, khoảng cách được rút ngắn lại. Lộ Khiết hơi hoảng loạn vì quá gần, hai gương mặt cách nhau chưa tới 10cm
Hơi thở nàng hơi nhanh vì vậy nàng cố gắng bình tĩnh, thở nhẹ nhàng. Sợ hơi thở của chính mình phả vào mặt cô, rồi làm người ta thức giấc
Không