*Cốc cốc*
Dương Hằng mở cửa đẩy vào trong, trước mặt là Dương Nhạc đang ngồi ghế sô pha làm gì đó.
Dương Nhạc nhìn về phía cửa, biết người vừa vào là ai nên cô không mấy quan tâm.
"Dạo này chị rảnh quá hay sao mà đến đây hoài vậy? Hay là để ý ai trong công ty của em rồi"
Dương Hằng hé môi cười, chị ngồi xuống ghế, mắt nhìn cô: "Làm gì có, ghé nói chuyện phiếm với em thôi"
Lúc này mới để ý, Dương Hằng nhíu mày khi thấy Dương Nhạc đang uống gì đó. Cả hộp thuốc còn trên bàn, chị nhìn cô uống
"Em bị gì mà uống thuốc vậy?
Dương Nhạc đặt ly nước xuống, vừa đậy hộp thuốc vừa trả lời: "Thuốc nhức đầu"
"Em bị từ khi nào?
Cô không vội vàng mà đáp: "Mấy tuần gần đây, chắc do dạo này công việc nhiều, áp lực hay suy nghĩ nhiều nên mới nhức thôi"
Dương Nhạc xem nhẹ chuyện này, cô cho là mấy triệu chứng nhứt đầu bình thường mà ai cũng mắc phải. Cứ uống thuốc vào là sẽ hết, cũng không quá nghiêm trọng để đến bệnh viện
Nhưng trái lại với thái độ thờ ơ không quan tâm của Dương Nhạc là sắc mặt nghiêm túc của Dương Hằng. Chị khó chịu nhìn cô, gằn giọng: "Thôi thôi đi cô nương, đừng có thấy vậy mà xem thường. Tan làm thì tới bệnh viện kiểm tra đi, coi như thế nào, đừng có ỷ y sau này thành bệnh nặng"
"Không cần đâu, chị đừng có làm quá lên"- Dương Nhạc lắc đầu cười cười
"Không có cãi, nếu không đi thì chị mách mẹ, tới đó đừng có trách nha. Em cũng biết tính của mẹ rồi mà"- Thấy Dương Nhạc cứng đầu khó bảo nên Dương Hằng đem mẹ ra để dọa
Hai người lúc nào cũng thấy ngán khi nhắc đến người phụ nữ quyền lực nhất trong gia đình. Chỉ cần nghe tin đứa nào có bệnh, dù là nhỏ thì bà Dương cùng kéo đến bệnh viện hoặc gọi bác sĩ riêng đến khám
Đã vậy bà còn bắt ăn uống đều độ như người bệnh, nghỉ ngơi phù hợp với giờ giấc. Bà còn ở cạnh để chăm sóc cho tới khi khỏi hẳn
Thật ra bà Dương chỉ muốn tốt cho con nhưng như vậy lại khiến người khác không thoải mái. Bởi thế nên Dương Hằng mới nói vậy để Dương Nhạc chịu đi kiểm tra
"Được rồi, em nghe, chị đừng nói cho mẹ biết"- Dương Nhạc bất lực nghe theo, cô xin đầu hàng không nói nữa
"Biết vậy là tốt !"- Dương Hằng cười khoái chí
Sau khi rời khỏi công ty, Dương Nhạc không dám làm trái lời Dương Hằng nói. Cô đến bệnh viện gặp bác sĩ Trần để kiểm tra sức khỏe, cô chỉ tin tưởng mỗi ông ấy thôi
Nói chung là không tốn thời gian gì nhiều, dù sao như vậy mới biết tình trạng sức khỏe của bản thân. Chứ mấy ngày trở lại đây, cô cảm thấy đầu nhứt hơi nhiều so với bình thường
Nó không giống với bình thường, nếu là nhứt đầu thì chỉ một hai ngày sẽ hết nếu uống thuốc. Chứ của Dương Nhạc kéo dài, có khi nhứt đến mức đầu như muốn nổ tung
Nhớ lại là cảm thấy sợ hãi và ám ảnh, thật là kinh khủng
Kiểm tra xong rồi, bác sĩ hẹn Dương Nhạc ngày mai đến nhận kết quả. Cô gật đầu rồi ra khỏi bệnh viện, nơi này có mùi thuốc sát trùng thật khó chịu
Dương Nhạc lái xe đến chỗ quen, cô đứng trước một cửa hàng bán thú cưng. Bất chợt nghĩ đến Lộ Khiết, cô khẽ cong môi cười mỉm rồi bước vào trong
Thấy có khách vào, anh nhân viên liền chạy ra tiếp đón
"Chào cô, tôi có thể giúp gì được cho cô ?"
Dương Nhạc nhìn quanh, cô nói: "Tôi có thể dạo một vòng để xem không ?"
"Dạ vâng, tất nhiên là được rồi ạ !"
Thế là Dương Nhạc đi một vòng cửa hàng, phía sau là anh nhân viên lúc nãy. Anh đi theo để giới thiệu cho Dương Nhạc biết rõ hơn
Cô không quan tâm anh ta nói gì, cô chỉ tập trung đi tìm chú chó mà ngày đó Lộ Khiết nhìn nó mà mỉm cười. Cô đến vài chú chó được đặt ở gần cửa kính
Từ đây nhìn ra ngoài kia, cô xoa cằm quan sát, xem có đúng vị trí Lộ Khiết đã đứng không.
Anh nhân viên đứng cạnh bên khó hiểu trước Dương Nhạc, anh thấy cô cứ nhìn ra ngoài rồi lại nhìn vào trong y như đo lường vậy
Chắc là nó rồi, Dương Nhạc hài lòng gật đầu, sau đó xoay người nói với anh ta: "Tôi mua chú chó này, phiền anh thanh toán giúp tôi"
Anh ta gật đầu, anh mở cái lồng nhỏ để ẵm chú chó đáng yêu ra ngoài.
Chú chó mà Dương Nhạc mua thuộc giống chó Phốc sóc, giá của nó rơi vào tầm 15-30 triệu tùy thuộc vào mỗi loại.
Dương Nhạc chọn con có màu nâu, kích thước vừa phải, không quá nhỏ, như vậy ôm mới thích. Con này cô mua với giá 16 triệu, kèm theo gói bảo hiểm sức khỏe toàn diện.
Sau khi về nhà, Dương Nhạc ôm chú chó ấy thả lên ghế sô pha, còn mình thì đem thức ăn và đồ dùng của nó đi cất.
Vừa hay Lộ Khiết trở về nhà, nàng sửng người khi thấy chú chó lông xù đáng yêu đang phe phẩy đuổi ở ghế. Không biết nó từ đâu mà có, nhưng trước hết là nàng thích thú chạy đến nựng
Chú chó ngoe nguẩy cái đuổi khi được người khác vuốt ve. Giờ mới để ý, Lộ Khiết thấy chú chó này rất giống với chú chó nàng thấy ở cửa hàng đó
Nhưng thôi, bỏ qua chuyện giống nhau đó đi, có nhiều con y hệt mà.
"Này là con chó của bạn tôi, có việc gấp đi nước ngoài nên nhờ tôi giữ giùm. Nếu em thích thì cứ giữ lại, còn không thì tôi đem đi gửi"- Dương Nhạc đi từ phía sau nói vọng lên
Trên tay cầm ly nước lọc, đến gần rồi ngồi xuống ghế đối diện. Thấy nụ cười trên môi của nàng là cô dư sức biết nàng rất thích nó rồi
Thấy nàng cười cô cũng cười theo, nụ cười ấy sẽ mãi khắc sâu vào tâm trí cô
Nàng thích nó lắm, không nỡ để Dương Nhạc mang đi. Nàng cứ mãi vuốt ve bộ lông rồi lưỡng lự
Phải mở lời thế nào ấy nhỉ, nàng không muốn nói chuyện với Dương Nhạc. Nhưng, nếu không lên tiếng thì chị ta tưởng mình không thích rồi đem nó đi
"Ừm"- Lộ Khiết kiệm lời chỉ ừm trong họng
Vậy là Dương Nhạc vui rồi, không uổng công mua về. Cô biết nàng không thể từ chối được mà, cô nhoẻn miệng cười khoái khoái trong bụng
"À quên, nó chưa có tên, sẵn tiện em đặt tên cho nó luôn đi"
Lộ Khiết chau mày, sao lại chưa có tên? Đáng lí ra là phải có tên rồi chứ, vì nó là của bạn Dương Nhạc mà. Nàng thấy là lạ, cảm giác có điều gì đó bí ẩn ở chú chó này
Thôi trước hết phải tìm một cái tên dễ thương để đặt cho nó. Tự nhiên Lộ Khiết chợt nghĩ tới cái tên ấy, không biết có nên