"Cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì?"- Vừa ngồi xuống ghế là Đắc Thanh hỏi ngay không do dự
Dương Nhạc thản nhiên uống ly sữa nóng, không vội trả lời. Đắc Thanh dần khó hiểu, anh nhíu mày đầy nghi vấn, không biết người phía trước có ý định gì trong đầu
Phục vụ nữ đến, cô ấy nhìn anh, nhỏ nhẹ hỏi: "Cho hỏi anh dùng gì ạ?"
"Cà phê đen đá không đường"
Đợi cô phục vụ đi vào trong, lúc này Dương Nhạc mới yên tâm. Cô ngồi thẳng lưng, ánh mặt nghiêm túc nhìn Đắc Thanh và đặt câu hỏi cho anh: "Cậu còn thích Lộ Khiết không?"
Một câu hỏi đánh thẳng vào tâm lý khiến Đắc Thanh bàng hoàng ngạc nhiên. Anh nghiêm nghị, nét mặt không sợ gì mà dõng dạc nói: "Tất nhiên là còn rồi. Cô hỏi như vậy là có ý gì?"
Dương Nhạc khẽ cười, nụ cười mang vẻ hài lòng vừa bụng. Cô biết Đắc Thanh là người hiền lành tốt tính, mặc dù bên ngoài anh với cô hay có hiềm khích vì chuyện của Lộ Khiết nhưng không vì vậy mà đánh giá cả con người
Kiểu người Đắc Thanh là khẩu thị tâm phi. Ngoài miệng thì nói vậy thôi chứ bên trong lòng không có ác ý, cũng không phải kiểu bụng dạ hẹp hòi.
"Không có ý gì. Nếu vậy thì tôi có một chuyện nhờ cậu giúp, được không?"
Đắc Thanh hơi cảnh giác trước những lời nói từ Dương Nhạc. Anh nhớ cách đây không lâu, cô không có dùng ngữ điệu nhẹ nhàng để nói chuyện với mình
Hôm nay có gì đó khác biệt, anh không tiếp thu kịp. Nhưng có vẻ như cô ta thật sự cần giúp đỡ, anh không có để bụng chuyện lần trước. Anh gật đầu: "Cô cứ nói, nếu chuyện đó nằm trong khả năng của tôi"
"Cậu thay tôi chăm sóc Lộ Khiết được không? Chắc cậu không từ chối đâu nhỉ?"
Thêm một bất ngờ đến với Đắc Thanh, anh tưởng mình nghe lầm hoặc tai có vấn đề. Sao có thể, anh rơi vào suy tư, nhớ không nhầm thì lúc trước cô ta luôn kiên quyết không cho ai có tình ý với Lộ Khiết mà
Kể cả anh cũng không ngoại lệ, nói mấy câu nguy hiểm để cảnh báo rằng không được phép có ý với Lộ Khiết
Anh nửa nghi nửa ngờ nói: "Tôi nhớ là lúc trước cô không ưa tôi ở gần Lộ Khiết mà nhỉ. Sao hôm nay lại nói vậy. . .cô không yêu em ấy nữa à. Thấy chán rồi phải không?"
Dương Nhạc vì lời nói ấy mà bật cười, cô phải né mặt Đắc Thanh để cười trước sự ngu ngơ của anh. Có ai đời nào mà không yêu vợ của mình không?
Chán? Đối với cô thì không có từ chán dành cho Lộ Khiết đâu nha, yêu thương còn không hết lấy đâu ra chán
Không để anh ta có suy nghĩ lệch lạc, Dương Nhạc lên tiếng giải thích: "Chuyện là. . .vài ngày nữa tôi có công việc ở Ý, chắc ở đó tầm vài tháng, không có tôi ở nhà thành ra tôi lo cho Lộ Khiết không tự chăm sóc được"
Đắc Thanh thở nhẹ, anh cũng nhận ra suy nghĩ của mình đi quá xa thực tế rồi.
"Vậy thì đã sao, nhà cô còn nhiều người mà, không nhờ họ mà phải là tôi?"
Dương Nhạc: "Chẳng phải cậu và Lộ Khiết thân với nhau sao? Như vậy thì dễ dàng hơn rồi, em ấy cũng hay tâm sự với cậu. Tóm lại cậu có giúp tôi không, không thì tôi nhờ chị tôi"
Đắc Thanh hơi bối rối, tay anh nắm chặt lấy góc áo. Bản thân anh có chút tình cảm với Lộ Khiết, mặc dù biết không có kết quả. Mà nếu có kết quả như mong muốn trừ khi Lộ Khiết bỏ Dương Nhạc
Nhưng thôi, có cơ hội chăm sóc nàng là anh vui rồi. Đã thế Dương Nhạc còn nhờ vã thì dại gì từ chối
"Thôi được rồi, chuyện của Lộ Khiết cứ để tôi lo. Mà nè, đừng có thấy tôi gần gũi với em ấy quá rồi cô đánh tôi đi nha"
Thế là trao đổi xong, Dương Nhạc cảm thấy yên tâm hơn. Đắc Thanh là người tốt, nhờ anh ta chăm sóc cho Lộ Khiết thì khỏi phải sợ. Dù sao hai người họ từng có khoảng thời gian trò chuyện cùng nhau
Còn một chuyện mém chút nữa quên mất. Dương Nhạc lấy thứ gì đó từ trong túi xách ra, cô nhìn về phía Đắc Thanh: "Còn chuyện này nữa"- Cô đẩy chiếc chìa khóa qua cho anh rồi nói: "Đây là chìa khóa của phòng tranh mới, cậu bỏ chỗ hiện tại mà qua bên này đi. Chỗ rộng hơn chỗ cũ của cậu, nằm ở nơi thuận tiện cho nhiều người đến học hơn"
"Tại sao? Tôi thấy chỗ hiện tại rất vừa ý, không đến mức phải chuyển đi nơi khác. Cô giữ lại đi, tôi không nhận"- Đắc Thanh thẳng thắn từ chối
Thật sự cái này quá lớn, không thể nhận được. Phải chi món quà nho nhỏ thì anh còn dám nhận chứ cái này là cả phòng tranh. Ôi trời, chắc đắt tiền lắm, cho tiền anh cũng không dám nhận
"Tuần sau chỗ của cậu sẽ quy hoạch để xây bệnh viện"
"Hả!? Sao họ không báo trước cho tôi biết vậy trời"- Đắc Thanh lo lắng, nét mặt căng hơn dây đàn: "Làm sao cô biết?"
"Cậu không cần biết, vậy còn muốn nhận chìa khóa này không? Tôi chỉ muốn có một nơi rộng rãi để Lộ Khiết vẽ thôi. Đợi cậu nhận thông báo đó thì tới khi nào mới tìm được chỗ, tôi nói đúng chứ"
Nghĩ lại cũng đúng, phải mất thời gian mới tìm được nơi ưng ý để mở lại lớp học vẽ. Đắc Thanh hơi phân vân nhưng sau đó cũng đồng ý nhận chiếc chìa khóa đó
Dù sao anh cũng muốn có một nơi sạch đẹp thoáng mát cho Lộ Khiết thỏa sức đam mê của nàng. Với lại, phòng tranh mới này Dương Nhạc chủ yếu dành cho Lộ Khiết mà
Anh đây chỉ là ở ké thôi, anh suy nghĩ thoáng, không thấy ngượng khi nhận nó.
Trước khi rời khỏi quán, Dương Nhạc không quên ngoảnh mặt nói với Đắc Thanh một câu: "Cậu mà đối xử tệ với Lộ Khiết thì đừng có trách tôi không báo trước. Dù ở bất cứ đâu, tôi liền xuất hiện và cho cậu một trận nên thân"
Sau đó Dương Nhạc lái xe trở về công ty, vừa đi vào đại sảnh thì có một cô nhân viên chạy đến.
"Giám đốc, có người muốn gặp chị"
"Là ai?"
Cô nhân viên nói: "Cô ấy