Giữa đêm, Lộ Khiết không ngủ được, cứ trằn trọc xoay người trên chiếc giường rộng rãi. Nàng thấy tủi thân lắm, còn rất nhớ đến ba
Nàng muốn trở về lại ngôi nhà ấy, thà bị mẹ kế mắng nhiếc trách móc còn hơn là nhốt mình trong cái nhà giam lỏng này
Nàng muốn tự do đi lại, thích đi đâu thì đi đó. Làm việc nhà rồi làm những điều mình muốn
Rảnh rỗi thì đi dạo, chăm sóc bông hoa trong vườn nhà.
Nghĩ đến thôi đã làm Lộ Khiết rươm rướm nước mắt, không biết ba có nhớ đến nàng không nữa.
Không thể chợp mắt, Lộ Khiết muốn xuống dưới bếp uống chút nước. Nàng vẫn còn nhớ lời dặn dò của Dương Nhạc là không được phép đi lung tung trong nhà
Lộ Khiết đi ngang qua phòng làm việc của Dương Nhạc, thấy cánh cửa chỉ khép hờ, một khoảng trống có thể nhìn vào trong. Nàng chậm rãi đến gần, ngó nghiêng nhìn xem chị ta đang làm gì
Bóng dáng người con gái đang ngồi ở bàn làm việc, tay trái cầm bút chì và vẽ lên giấy. Từ góc nhìn này, Lộ Khiết thấy Dương Nhạc rất đẹp, vẻ mặt trầm lặng tập trung vào công việc
Nàng biết chị ta đang vẽ gì, vì trước đó nàng có nghe ba kể sơ qua về gia đình và nghề nghiệp của Dương gia
Bỗng nhiên nhớ đến lời nói của dì giúp việc khi sáng, nàng liền xoay người bỏ đi
*Cốc cốc*
Dương Nhạc quá chú tâm nên không nghe thấy tiếng gõ cửa, cho đến khi tiếng gõ ấy lặp lại lần hai thì cô mới giật mình. Bên ngoài phòng là dãi hành lang tối như đêm 30 nên cô không thấy rõ
Trong nhà này chỉ có hai người, cô đang ở đây thì người ngoài kia chắc chắn là Lộ Khiết. Dương Nhạc nhíu mày nhìn lên đồng hồ treo tường
Đã hơn 12 giờ khuya rồi mà cô ta chưa đi ngủ, còn đến đây làm gì?
Dương Nhạc buông cây bút chì xuống bàn, tiện thể bật thêm cái đèn nhỏ.
"Có chuyện gì?"- Dương Nhạc khoanh tay trước ngực, gương mặt đanh lại nhìn Lộ Khiết
Lộ Khiết hơi sợ khi thấy vẻ mặt lạnh tanh của Dương Nhạc, tim nàng bắt đầu đập nhanh đến khó thở. Nàng mím môi, rồi nâng tách cà phê lên phía trước mặt
Đôi chân mày bắt đầu thả lỏng ra, Dương Nhạc nhìn tách cà phê ấy rồi nhìn Lộ Khiết. Sao cô ta lúc nào cũng trưng bộ mặt hiền lành, đáng thương trước mặt mình thế
Sao không phải là khuôn mặt khó chịu, cao có, bực tức hay thờ ơ vậy. Đây là người con gái đầu tiên tỏ vẻ dịu dàng mà cô thấy khó chịu nhất
Nhưng điều đáng quan tâm ở đây là tại sao giờ này mà Lộ Khiết còn đem cà phê lên. Không thể nào là ngẫu nhiên được, mà là cố tình
"Tôi không uống, về phòng đi"- Dương Nhạc phất tay đuổi nàng
Cửa cũng đóng lại rồi chỉ còn mình nàng đứng bơ vơ trước phòng. Cảm giác không được người khác tôn trọng, nó đau lắm. Trái tim quặn thắt lại, tách cà phê trên tay run run
Sau khi cánh cửa đóng được 15 phút thì lại mở ra, Dương Nhạc vẫn theo thói quen uống cà phê buổi tối để tinh thần tỉnh táo. Cô xuống dưới bếp, tìm túi đựng cà phê
Nhưng tìm mãi mà chẳng thấy đâu, lòng thầm trách Lộ Khiết lúc nãy lấy rồi bỏ không đúng vị trí cũ. Mở tủ lạnh để xem cô ta có bỏ vào đó không
Tách cà phê khi nãy Lộ Khiết pha, nó nằm giữa kệ tủ, ngay tầm nhìn. Dương Nhạc đóng mạnh cửa tủ lạnh như muốn sức ra
Cô lục lọi tìm hơn năm phút mà vẫn không thấy, nếu không uống thì sẽ thấy thiếu thiếu. Nghĩ tới tách cà phê kia, cô bất đắc dĩ mở tủ lạnh ra lần hai
Duỗi thẳng tay lấy nó, nhìn một hồi lâu mới chịu bỏ vào lò vi sóng để làm nóng.
Nhìn tách cà phê trên tay, cô ngồi xuống ghế. Mắt nhìn lưỡng lự, rồi sau đó đưa lên nhấp thử một chút
Cơn buồn ngủ trong người bỗng dưng tan biến, cô uống thử một ngụm lớn lượng cà phê vào trong miệng
Hương thơm và vị ngọt rất đặc biệt, hương vị khác với bản thân cô tự pha. Nó dịu nhẹ như người đã pha ra nó, sao có thể ngon đến vậy
Dương Nhạc rất ngạc nhiên luôn, để tránh bị nguội làm mất ngon, cô uống từ từ rồi hết sạch. Trong lòng có hơi hụt hẫng khi chỉ pha có một chút xíu
Được một hôm nghỉ ngơi, Dương Nhạc không đến công ty mà lại muốn ở nhà. Vẫn như mọi ngày, Dương Nhạc thức sớm rồi xuống dưới chuẩn bị đồ ăn sáng.
Gần đến bếp, Dương Nhạc thấy bóng dáng lấp ló quen thuộc. Cô thầm nghĩ, sao cô ta thức sớm vậy nhỉ? Thức sớm hơn cả mình
Lộ Khiết bận bịu với bữa sáng nên không thấy Dương Nhạc hiện diện gần chỗ nàng. Cho đến khi ngước mặt lên hơi giật mình, chị ta lúc nào cũng xuất hiện một cách thần bí
Đi không lần nào phát ra tiếng động
Nhưng hôm nay, Dương Nhạc chỉ bận mỗi bộ đồ đơn giản, không giống với những bộ khác. Lộ Khiết hơi tò mò muốn biết, nàng thấy chị đang uống nước như thói quen
Nàng chậm rãi lấy cuốn sổ tay rồi ghi gì đó, lát sau nàng đi từ từ đến gần Dương Nhạc nhưng vẫn giữ khoảng cách
Lộ Khiết long lanh đôi mắt chim bồ câu, giơ cuốn sổ lên ngay tầm mắt của Dương Nhạc khiến cô phải nhìn vào
[Hôm nay chị không đến