#BooMew
Cứ như vậy mà Lê Gia đuổi mất một người giúp việc, Lê Bá Sâm cả một đêm không xuống ăn thêm bất cứ thứ gì và đặc biệt...
Tư Noãn Noãn vẫn bị nhốt trong căn phòng V cuối tầng 29 đó, và không một ai biết chuyện đó cả.
Lê Bá Sâm vẫn rất giận dữ vì sự chóng đối của cô, anh không biết cô đang bị nhốt, anh chỉ biết cô đang ra vẻ với anh.
Đối với anh mà nói việc nuông chiều phụ nữ là chuyện quá bình thường, nhưng anh thề anh sẽ không bao giờ để Tư Noãn Noãn sống yên ổn nếu như cô ta không quay về, cũng như sẽ không vì nuông chiều cô ta mà làm bất cứ chuyện gì không nên làm.
Một đêm trôi qua, một người vì lạnh vì đói, vì đau thuong mà ngủ thiếp đi, nhưng dưới khéo mắt vẫn còn động lại những giọt nước chưa kịp khô...
Còn một người vì giận dữ vì khó chịu vì không phát tiết được và cũng là vì đợi mà mất ngủ, cả một đêm Lê Bá Sâm chỉ thức đó để đợi Tư Noãn Noãn, càng đợi càng tức giận, mãi cho đến sáng môi anh mới câu lên.
Tư Noãn Noãn, vợ anh, ngày đầu tiên đăng ký kết hôn xong không về nhà. Ừ tốt lắm Tư Noãn Noãn, tôi sẽ chống mắt lên mà xem cô diễn vai tiểu bạch thỏ hay bạch liên hoa gì đó được bao lâu. Tôi nhất định... nhất định bóp nát cô. Để cô biết... biết khuất phục... biết khôn khéo và biết rõ ai mới là người có quyền nhất ở đây.
Một loại cóc ghẻ, thì đừng bao giờ mơ mộng như trong truyện cổ tích gặp hoàng tử mà yêu thương. Cũng đừng nghĩ, bản thân xinh đẹp thì sẽ không ai dám làm gì... tôi Lê Bá Sâm, nếu biết được cô phản bội hay làm bất cứ chuyện gì sai trái với Lê Gia, tôi sẽ là người đầu tiên trừng trị loại đàn bà rách nát như cô.
Lê Bá Sâm hừng hực tràn khí lạnh khó chịu, chính anh đi thẳng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân xong thay đồ chuẩn bị đi làm.
••••••
Lờ mờ sáng, Tư Noãn Noãn bị đánh thức bởi tiếng những lau công đang đi một vòng công ty quét dọn và cũng vì tiếng động xe cộ lúc này quá lớn.
Cả một đêm, cô ngủ với tư thế ngồi ngủ, hiện tại cả cơ thể căn cứng đau đớn, trên người ngoài đau và lạnh ra thì chính là cảm giác khó chịu, vì cô không có nổi bộ đồ để mặc.
Tiếng nhân viên vào công ty nói chuyện cùng tiếng bước chân bắt đầu vang lên, chính là Tư Noãn Noãn không la lên kêu cứu được, một là cổ họng cô bị tắt tiếng, hai là trên người cô không có một mảnh vải che thân, à không... có... nhưng đây chính là áo của Lê Bá Sâm... cô không thể tùy tiện ra ngoài để người nhìn mà bêu xấu anh ta.
Có ghét có
hận hay đóa sao đi nữa, chính cô sẽ không bao giờ làm như vậy... sẽ không bao giờ vì bản thân mình mà bêu xấu một doanh nhân xuất sắc.
Tư Noãn Noãn cố giữ im lặng trong phòng V như vậy suốt cả buổi sáng.
•••••
Lê Bá Sâm sau khi đến công ty, hai mắt anh vẫn đỏ ngầu lửa giận mà không ai biết nguyên do, cả người cứ tràn khí lạnh ngồi trong phòng họp suốt một buổi sáng không nói tiếng nào.
Mãi cho đến khi có người báo cáo.
" Lê Tổng, hiện tại có vài dụng cụ và thiết bị chúng tôi chưa lấy ra... " người báo cáo muốn nói lại không dám nói.
Lê Bá Sâm nheo mắt nguy hiểm, không nhanh không chậm nói.
" Phòng V có chứa dụng cụ, sao lại không lấy? Hay các người lười biến? "
Chỉ vì cái chuyện phòng V, mà cũng hỏi tới hỏi lui. Đúng là một đám vô dụng.
Một người khác lại báo cáo.
" Từ hôm qua đến nay, bên đó có treo bảng sửa chữa nên chúng tôi không dám vào. "
" Cái gì? " Trong đâu Lê Bá Sâm như nhớ ra gì đó, mày cô nhíu chặt lại không nhanh không chậm đứng dậy.
Một đám ban điều hành công ty cứng họng, không dám hó hé, Phỉ Vô Dư thì vội vàng đuổi theo hỏi.
" Boss vẫn đang,.. " Phỉ Vô Dư còn chưa nói hết.
Lê Bá Sâm nhíu chặt mày nói.
" Cậu đi lấy quần áo của Tư Noãn Noãn mà tôi chuẩn bị đến đây, bộ dài dài dài. " sau đó không đợi Phỉ Vô Dư nói gì mà vội vàng đi nhanh xuống vầng 29.
Lê Bá Sâm trong lòng lộp bộp, nếu cô ta ở đây là tốt rồi, nhưng nếu cô ta không ở đây thì anh sẽ giết chết cô ta.
Đến phòng V, Lê Bá Sâm đặt tay lên chốt cửa, mày anh nhíu chặt, mở không được, cái này là bị người khóa lại.
Lê Bá Sâm không đợi người đem chìa khóa đến mà đạp mạnh vào cửa xông vào chính là...
Đập vào mắt anh, cảnh tượng Tư Noãn Noãn, hai mắt mở to không một tia kinh ngạc nào, trên người ngoài áo khoác của anh ra thì không có bất cứ thứ gì che chắn... những dấu vết ân ái xanh xanh tím tím kéo dài từ cổ xuống, môi Lê Bá Sâm mím chặt muốn nói gì đó nhưng không phát ra được.
Tư Noãn Noãn cũng vậy, một câu cũng không nói, hai chân vừa đau vừa tê run rẩy đứng dậy, Lê Bá Sâm thấy định đi đỡ nhưng cô lại né đi đôi tay của anh.
Người cao sang sạch sẽ như anh... cô nào dám đụng vào... dù bản thân có yêu có thương nhưng cô sẽ không mơ mộng... mơ mộng một ngày có được trái tim anh...