Tiếng nhạc remix bay bổng, vũ nữ uốn mình theo giai điệu nhạc.
Càng về khuya quán rượu càng đông khách vào ra tấp nập.
Ánh đèn bảy màu rực sáng chiếu rọi xuống, thi thoảng xoay tròn.
Bên chiếc bàn tròn ba người một nam hai nữ ngồi cạnh nhau.
Lưu Phiên Như người lắc lư theo điệu nhạc, thi thoảng ôm vào cổ Hạ Như Yên mỉm cười rạng rỡ.
Bia rượu không thể nào xua đi bao muộn phiền.
Nhưng chỉ cần tìm được đúng người bầu bạn thì tự nhiên tâm trạng sẽ tốt hơn hẳn.
Gương mặt Lưu Phiên Như tốt hơn hẳn so với lúc mới tới.
Chuông điện thoại vang lên, Hạ Như Yên đi về phía nhà vệ sinh nhấc máy: “alo…Gia Việt sao thế?”
Đầu giây bên kia hỏi lại: “em đang ở đâu? Sao ồn thế?”
Hạ Như Yên ghé miệng gần sát mic nói: “em đang ở quán rượu cùng Phiên Như và Gia Kiệt.”
Gia Việt nói tiếp: “em gửi định vị qua đi bây giờ anh tới đón.”
Như Yên lắc đầu: “không cần đâu lát em tự mình về cũng được.”
Gia Việt tiếp tục nói thêm: “để em về một mình anh không yên tâm.”
Cuộc gọi vừa tắt Hạ Như Yên gửi ngay định vị qua ngay cho Châu Gia Việt.
Một lúc sau, anh lạnh lùng bước tới ngồi xuống cạnh cô.
Ba ánh mắt đều dồn về phía anh, Lưu Phiên Như nở nụ cười: “Gia Việt anh tới đón Như Yên sao? Xem ra Như Yên đã thật sự nung chảy được tản băng anh rồi.”
Anh chẳng đáp lại gì chỉ liếc mắt sang nhìn Hạ Như Yên, hai đôi môi khẽ mỉm cười.
Điều đó khiến Lưu Phiên Như có phần ghen tỵ, khuôn mặt cô có chút bàng hoàng: “dừng.
Hai người đang định diễn vở mặn nồng yêu đương trước một người cần an ủi như tôi hay sao hả?”
Thật sự mà nói dù là không có ý định tranh giành nhưng cho dù là tình yêu hay lòng ngưỡng mộ cũng đều khó buông bỏ trong một thời gian ngắn.
Tất nhiên ít nhiều Lưu Phiên Như có chút ưu phiền, hụt hẫng.
Ánh mắt cô u buồn xuống, tay nâng ly bia uống cạn.
Châu Gia Kiệt nãy giờ vẫn luôn để tâm đến Lưu Phiên Như, khi thấy cô uống cạn sạch một hơi hết hết ly rượu thì anh vội ngăn lại: “Phiên Như đừng uống nữa.
Nào, đứng dậy đi tôi đưa chị về.”
Lưu Phiên Như loạng choạng đứng dậy, Châu Gia Kiệt đứng cạnh đỡ lấy, cô chỉ tay về phía Như Yên nói: “cô đừng hiểu nhầm, tôi…đã thật sự buông tay anh ấy rồi, sẽ không có ý định tranh giành với cô nữa đâu.”-giọng cô nói trong sự say sưa, không hoàn toàn tỉnh táo.
Châu Gia Kiệt cởi chiếc áo vest khoác lên người Lưu Phiên Như, rồi dìu cô đi khỏi.
Vừa bước ra khỏi quán rượu cô quay sang nói: “Gia Kiệt có thể qua bên kia ngồi cùng tôi một lúc được không? Bây giờ tôi chưa muốn về nhà.”
Hai bóng người đi về phía trước công viên rồi ngồi xuống cạnh bồn hoa.
Ánh mắt Lưu Phiên Như có chút buồn bã, nhìn về xa xăm.
Châu Gia Kiệt thi thoảng liếc nhìn cô.
Lòng cũng chả vui nổi.
Anh hỏi: “Phiên Như nếu cô cảm thấy khó chịu sao còn hẹn gặp Hạ Như Yên làm gì?”
Lưu Phiên Như ngập ngừng: “trước đây đúng là tôi không thích cô ấy.
Nhưng càng tiếp xúc tôi cảm thấy cô ấy luôn truyền năng lượng tới tất cả mọi người.
Chỉ là tạm thời tôi chưa hấp thụ kịp việc hai người họ vui vẻ cạnh nhau thôi! Có lẽ qua một thời gian nữa là sẽ ổn.”
Châu Gia Kiệt nắm chặt hai tay, cố kìm đi cơn tức giận rồi nói tiếp: “tại sao chị cứ phải như thế?”
Lưu Phiên Như nở nụ cười nhạt: “có đôi khi tôi cũng chẳng hiểu nổi chính mình nữa.
Nhiều khi cảm thấy bình thường khi đối diện nhưng có khi lại không kìm nổi cảm xúc.
Tôi đã dành cho anh ấy nhiều thời gian đến như thế nên không thể nói quên là quên ngay được.”
Châu Gia Kiệt bỗng nhiên ôm chầm lấy Lưu Phiên Như: “em thật sự không thể đứng yên nhìn chị vì người khác mà cứ buồn