Chiếc xe Audi chạy dần ra khỏi thành phố, theo đường cao tốc đi theo hướng Đông Nam.
Hết cao tốc đến con đường quanh co, uốn lượn thi thoảng lên những cái dốc cao chót ngót.
Một bên là bờ biển xanh, một bên là dãy núi có những phiến đá màu nâu xám cao ngất.
Không khí trong lành, yên tĩnh khác hẳn với khung cảnh trong thành phố.
Bốn ánh mắt nhìn về xa xa, hít thở không khí trong lành.
Thời tiết hôm nay nắng ấm, thi thoảng có mấy cơn gió nhè nhẹ.
Chiếc xe dừng lại bên vách đá giữa ngọn núi, xuống khỏi vách đá có thể ra đến bãi biển.
Không hổ danh là cảnh đẹp ngoại ô.
Đây hẳn là sự kết hợp hoàn hảo của núi, đá, cỏ cây cùng biển.
Vẻ đẹp hoàn mĩ mà thiên nhiên ban tặng.
Nơi đây khá hoang dã chủ yếu là thiên nhiên chứ chẳng có một ngôi nhà hay người dân nào sinh sống.
Bốn cánh cửa xe đồng thời mở ra cả bốn người bước xuống.
Hạ Như Yên nắm tay Đoàn Mẫn Nhi chạy tung tăng đến bên vách đá, ánh mắt nhìn về xa xa.
Hai người đàn ông cũng chậm rãi theo phía sau.
Vách đá to, màu sắc nguyên sơ cổ kính dường như vẫn giữ được nét đẹp của thời xa xưa.
Nhìn xuống phía dưới là bãi cát vàng mênh mông.
Ngước ra xe sẽ là bờ biển xanh, sóng vỗ vào bờ, những bọt nước trắng xoá.
Hạ Như Yên dang hai tay, nhắm mắt cảm nhận mùi vị trong lành của thiên nhiên rồi nói: “thật không ngờ lại có nơi đẹp đến thế này.
Ôn Gia Long anh đúng là có con mắt nhìn khá chuẩn.”
Ôn Gia Long mỉm cười vẻ đắc chí: “đó là điều đương nhiên.”
Hai chàng trai bước lên phiến đá đứng cạnh người phụ nữ của mình.
Tất cả họ đều rạng rỡ hoà mình vào thiên nhiên.
Hạ Như Yên rút từ túi ra chiếc điện thoại di động: “nào chúng ta chụp bức ảnh kỉ niệm đi.”
Tiếng nói đồng thanh của ba người còn lại: “được thôi!”
Cô đưa chiếc điện thoại về trước, cả bốn người chụm lại gần nhau nở nụ cười rạng rỡ.
Tiếng máy ảnh kêu lên liên tục.
Họ quay quanh tứ hướng chụp lại đủ kiểu dáng và mọi khung cảnh.
Đoàn Mẫn Nhi vớ lấy cái điện thoại rồi nói: “nào, để tôi giúp hai người chụp một bức riêng.”
Cả Đoàn Mẫn Nhi và Ôn Gia Long bước xuống khỏi vách đá, đưa chiếc điện thoại vừa tầm: “một…hai…ba cười lên nào.”
Hạ Như Yên tạo đủ kiểu mẫu từ cute, đáng yêu cho đến bá đạo, ngỗ nghịch.
Châu Gia Việt vẫn cần mẫn tạo theo.
Tuy có chút miễn cưỡng nhưng lòng anh vẫn thấy vui.
Có lẽ trước tới nay đây là lần đầu tiên anh biến hình khi chụp ảnh nhiều đến vậy.
Chỉ vì muốn nhìn cô vui, chỉ vì anh muốn hoà cùng cảm xúc với cô mà anh không ngần ngại bất kì thứ gì.
Vẻ luống cuống không tự nhiên của anh khiến Đoàn Mẫn Nhi và Ôn Gia Long cũng phải bật cười sặc sụa.
Trong lúc Hạ Như Yên vòng hai tay qua đầu tạo hình trái tim thì anh bước đến, gỡ một cánh tay cô xuống và đặt tay mình lên.
Hai đôi môi nở nụ cười, nụ cười hạnh phúc, yêu thương.
Đoàn Mẫn Nhi ấn liên tục trên bàn hình điện thoại.
Bỗng anh ghé sát bờ môi hôn nhẹ lên bờ má cô, miệng cô há hốc vẻ ngạc nhiên nhưng điện thoại lại lưu được một cảnh đáng yêu biết bao nhiêu.
Đoàn Mẫn Nhi nói: “tôi không thể nào chụp được nữa.
Hai người thể hiện tình cảm thái quá rồi đấy.”
Câu nói đó khiến Hạ Như Yên và Châu Gia Việt bật cười sặc sụa, nụ cười phát ra thành tiếng.
Ánh nắng mặt trời dần xuống núi và ánh sáng cũng nhạt đi.
Phía xa xa bờ biển hiện lên một màu vàng đỏ rực rỡ.
Hoàng hôn sắp đến.
Cốp xe mở lên, cả bốn người chậm rãi bước đến khiêng mấy chiếc lều đi xuống bãi để dựng trại.
Thực ra thì cách đó không xa sẽ có khách sạn