Trong bóng đêm lờ mờ, khách sạn NI rực sáng, bóng đèn xe giọng thẳng vào rồi dừng lại hẳn.
Một nam một nữ bước xuống, cả hai đều không còn tỉnh táo, sặc sụa mùi rượu nồng.
Bước chân lảo đảo, miệng cười khe khẽ.
Cánh cửa phòng đóng rầm lại, cả hai nằm dài xuống giường.
Diệp Bạch Dung chủ động cởi từng khuy áo Châu Gia Luân ra.
Hai ánh mắt chợt nhìn nhau, nhìn đắm đuối không tách rời.
Bàn tay hư đốn của Bạch Dung chạm khẽ lên người anh, từ vùng bụng lộ cơ sáu múi, đến thân hình, bắp đùi: “người đâu mà đẹp không chút tì vết như này.”
Điều đó như kích thích Châu Gia Luân, trong cơn mê man của rượu, đầu óc không tỉnh táo mà xấn tới.
Hai con người hoà quyện vào nhau, quay trở qua lại, vào vào ra ra.
Và như thế họ tạo nên một đêm ân ái mặn nồng.
Tuy không tỉnh táo nhưng cảm giác vẫn có thể cảm nhận rõ rệt.
Bên ngoài khung cửa sổ, ánh mặt trời dần len lỏi, luồng sáng giọi vào làm chói mắt.
Trên chiếc giường cả hai đang ôm nhau, ánh mắt từ từ mở ra.
Tiếng la hét đồng thanh: “a…a…a…”
Chiếc chăn được kéo về hai phía, cả anh và cô đều giành giật nhau.
Châu Gia Luân hốt hoảng hỏi: “cô là ai? Sao tôi lại ở đây?”
Diệp Bạch Dung đưa chiếc chăn lên nhìn thấy thân hình mình không một mảnh vải che, mắt nhắm chặt, giọng đay nghiến: “tôi phải hỏi anh tại sao lợi dụng lúc tôi say mà đưa tôi vào chốn này.”
Châu Gia Luân đầu đau như búa bổ, cố gắng nhớ về đêm say: “là cô…tất cả là cô sắp đặt có đúng không?”
Diệp Bạch Du cũng dần hồi tưởng, tay cô đấm nhẹ một cái lên đầu mình: “Diệp Bạch Dung ơi là Diệp Bạch Dung cô đang làm cái trò gì vậy? Sao có thể làm ra chuyện mất mặt như này kia chứ!”
Châu Gia Luân cũng không đành phủi đi trách nhiệm vì dù sao cũng là đàn ông: “dù là tôi và cô đều say nhưng chuyện đã xảy ra thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Nói đi, cô muốn như nào.”
Diệp Bạch Dung khẽ lắc đầu: “không cần, tôi không cần anh chịu trách nhiệm.
Sau này anh cứ xem như chuyện đó chưa từng xảy ra là được.”
Châu Gia Luân vẫn kiên quyết: “như thế không được, cho dù như thế nào tôi vẫn cần phải chịu trách nhiệm.”
Bạch Dung nhìn chăm chăm: “được, vậy cưới tôi đi.”
Châu Gia Luân há hốc miệng: “hả? Sao cơ? Cưới…cưới…”
Diệp Bạch Dung gật đầu: “đúng rồi.
Nếu không thì anh định trả hai chữ trách nhiệm như thế nào? Dùng tiên hay thân thể.
Tôi vốn chẳng thiếu tiền còn thân thể anh thì đã nhớ rõ hết rồi cho nên cũng chẳng cần thiết đâu!”
Châu Gia Luân sững sờ, hai mắt nhắm chặt.
Dường như đến bản thân anh cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Mọi thứ cứ như thế ập đến quá nhanh.
Bây giờ nên giải quyết mọi chuyện như thế nào đây nữa?
Trong khi Châu Gia Luân đăm chiêu với bao suy nghĩ thì Diệp Bạch Dung đã mặc xong quần áo lên mình.
Chân bước xuống giường, cô nhìn thấy tấm danh thiếp rơi giữa đất bèn nhặt lên: “Châu Gia Luân, phó giám đốc Châu Thành.”
Châu Gia Luân thấy vậy bèn nhảy chồm tới toang cướp lấy nhưng Diệp Bạch Dung đã nhanh chân lùi ra xa.
Thân thể còn chưa mặc gì đương nhiên Gia Luân chẳng đi xa hơn được nữa.
Diệp Bạch Dung bỏ chiếc danh thiếp nhỏ vào túi mình, ghé thì thầm bên tai Gia Luân: “đêm qua thực sự anh rất tuyệt, rất đàn ông.
Tạm biệt! Anh