Sáng hôm nay thời tiết rất lạnh, trong căn nhà cũ của nhà họ Hạ chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi đến cũng đủ làm mỗi con người thấy lạnh thấu xương.
Sau bữa ăn sáng Hạ Nhất Đông và Châu Gia Việt ngồi trước bàn ở phòng khách uống trà, người anh không ngừng run rẩy, sắc mặt nhợt nhạt hẳn đi, ông nội thấy vậy nên nói:
“Ở đây khí hậu không được tốt, mùa đông lạnh thấu xương còn mùa hè nóng rát.
Mấy bữa nữa vào giữa mùa đông tuyết rơi dày đặc sẽ còn lạnh hơn nữa.
Chắc cháu không quen, hay là hai đứa về Quảng Đông trước đi, dù sao nay bố Như Yên cũng đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Châu Gia Việt tím tái vẫn cố nén cơn run đáp lại:
“Không sao cháu vẫn chịu được.”
Hạ Nhất Đông đầy lo lắng nói: “Ta thấy cháu lạnh cho mặt mũi tím ngắt lại rồi kìa.
Ở nhà ta không có lò sưởi ấm như trên nhà cháu đâu nên ta sợ cháu sẽ bệnh ra trước khi về đó.”
“Cháu không sao chỉ là hơi lạnh thôi!”- Châu Gia Việt vừa nói vừa run không ngừng.
Hạ Như Yên chậm rãi đi từ trong nhà ra thấy người anh run không ngừng nên hỏi: “Anh sao vậy thấy lạnh hả?”
Châu Gia Việt mỉm cười nhẹ: “Có một chút thôi!”
“Người anh run lên không ngừng vậy còn bảo không sao.
Đứng dậy đi theo tôi.” - Hạ Như Yên cầm tay Châu Gia Việt kéo vào trong nhà rồi ngồi xuống bên bếp củi cô nói: “Nhà tôi không có lò sưởi nhưng cái bếp này nó lại ấm hơn đó.
Anh ngồi một lát đi.”
Châu Gia Việt nhìn vào bếp củi có vẻ cũ kĩ đã lâu đời rồi hỏi: “Đúng là ấm lên hẳn.
Nhưng mà nhà cô đến bây giờ vẫn còn dùng bếp này sao?”
Như Yên gật đầu, mỉm cười vừa nói vừa gạt nhẹ miếng than đỏ rực: “Phải, một phần vì nó đã gắn bó với nhà tôi từ rất lâu, một phần cũng để sưởi ấm vào mùa đông như này.
Mùa đông ở nơi này lạnh lắm, nhất là vào thời điểm giữa mùa.
Những người ở vùng khác đến như anh khó có thể nào chịu được.”
Châu Gia Việt thắc mắc: “Ở Quảng Đông tuyết rơi cũng không lạnh như này, ở đây tuyết rơi sẽ như nào nữa.”
Hạ Như Yên giải thích sau: “Tô Dương là vùng đặc biệt tuy là một thành phố nhưng bao quanh là núi rừng và nơi đây cũng cao hơn nhiều so với những thành phố khác với thêm ở đấy hứng trực tiếp gió mùa mùa đông vì thế cho nên rất lạnh.”
Anh quay sang nhìn cô rồi hỏi: “Vậy sao cô mặc mỏng manh như thế mà không cảm thấy lạnh sao?”
“Không sao, tôi vẫn chịu được mà.
Tôi khoẻ lắm!”- Hạ Như Yên nở nụ cười rất tươi.
Bỗng nhiên một đốm lửa nhỏ nổ tung toé làm Châu Gia Việt giật mình ngã xuống đất.
Hạ Như Yên bật cười lên nhưng vẫn phải cố nhịn rồi nói: “Cái này nó bình thường thôi mà anh đừng sợ.”
Châu Gia Việt tưởng tượng mình sẽ bị lửa bắn bay vào người rồi giật mình nói ấp úng: “Tôi thấy hết lạnh rồi, đi trước đây.”
Hạ Như Yên cười không ngừng kêu lên: “Này Châu Gia Việt không sao đâu mà.”
Tại bệnh viện Tô Dương, Hạ Như Kiều vẻ mặt đầy giận giữ mở cửa phòng bố bước vào nói lớn: “Thật đáng ghét.”
Lý Thanh Hoa kéo tay con gái đi ra ngoài, ngồi xuống bên dãy ghế ở hành lang rồi nói: “Con làm cái gì vậy? Bố con đang nghỉ ngơi mà con lớn tiếng giữ vậy?”
Hạ Như Kiều nhăn nhó, giọng nói đầy sự tức giận:
“Chẳng phải là do Hạ Như Yên gây ra sao? Thật tức chết mà.”
Lý Thanh Hoa vội xoa dịu: “Được rồi con gái ngoan của mẹ bớt giận đi ha.
Nói mẹ nghe nó dám làm gì khiến con gái mẹ giận như này để mẹ xử.”
Hạ Như Kiều vội vàng kể lể: “Nó dám chèo kéo anh Gia Việt không cho con lại gần, hơn nữa hai người họ rất thân mật tối qua còn ngủ chung một phòng.”
Lý Thanh Hoa vẻ mặt khó chịu: “Có chuyện này sao? Hôm qua mẹ đã cảnh cáo nó rồi mà dám không nghe.”
“Phải đó mẹ, con tức không chịu nổi luôn mà.”- Hạ Như Kiều xịu mặt xuống.
“Được rồi con gái để mẹ giải quyết cho ha.
Bây giờ con cứ ở đây trông bố lúc nào mẹ gọi con về nhà trang điểm thật lộng lẫy ngồi trong phòng chờ Gia Việt vào úp sọt nữa là xong.”- Hai mẹ con Lý Thanh Hoa cười đắc chí.1
Chiều tối hôm đó Lý Thanh Hoa lúc, bà ta gọi điện cho Như Yên nói với giọng điệu hớt hải, lo lắng:
“Như Yên à mau đi vào trong rừng Ba Tích Như Kiều bị lạc rồi giờ không biết đường ra.
Nó gọi nói được mấy câu rồi vội vàng tắt máy bây giờ mẹ phải chăm sóc bố nên không đi được.
Con nhanh chóng vào tìm em đi, mẹ sợ nó gặp nguy hiểm.
Con biết mà Như Kiều nó có chứng sợ những nơi vắng vẻ, hoang vu nên mẹ sợ nó không chịu được.”
Như Yên không nghĩ ngợi gì vội đồng ý: “Được rồi mẹ bình tĩnh đi, bây giờ con chạy đi tìm ngay.”
Nói xong, bà ta tắt máy, nở một nụ cười nham hiểm rồi quay sang nói với Như Kiều:
“Bây giờ con về nhà trang điểm lên cho thật xinh đẹp, ăn mặc sexy một chút rồi đi đến khách sạn Hanamix chờ ở đó.
Lúc nào Châu Gia Việt tới thì dùng vẻ quyến rũ này của con dụ nó lên dường rồi úp sọt lại.”
Như Kiều dẻo miệng nịnh hót: “Đúng là mẹ con ra tay chỉ có thể mĩ mãn, nhất định con sẽ thay thế Hạ Như Yên về làm dâu trưởng nhà họ Châu, tập đoàn Châu Thành sẽ thuộc quản lí của con không bao xa nữa.”
Lý Thanh Hoa cười hớn hở: “Tốt lắm, mau đi đi.”
Hạ Như Kiều lấy chiếc túi xách, vẫy tay tạm biệt: “Vậy được con đi trước đây.”
Hai mẹ con Hạ Như Kiều cười đắc ý.
Hạ Như Yên sau khi nghe xong cuộc điện thoại của mẹ không nghĩ ngợi gì một mình bắt taxi đi đến khu rừng Ba Tích.
Nơi đây rất hoang vu hẻo lánh lại có những vực rất sâu, xung quanh cũng không có người ở, chỉ thi thoảng nghe tiếng gì đó rất kì lạ.
Hạ Như Yên chạy vào sâu bên trong liên tục gọi:
“Như Kiều… Như Kiều… Hạ Như Kiều…em ở đâu?”
Và cứ như thế cô đi càng lúc càng vào sâu, cũng chả để ý đường đi của mình nữa chỉ mải miết tìm em gái mà không biết cô đã bị lừa.
Cứ như thế dù cô mệt rã rời vẫn không dừng lại, tiếng gọi mỗi lúc càng yếu ớt xen lẫn tiếng thở gấp gáp:
“Hạ Như Kiều…rốt cuộc em ở đâu? Em lên tiếng đi được không?”
Cho tới khi cô mệt tới mức tim thắt lại không thể thở nổi, chân tay rụ rời mới ngả lưng lên một cây gỗ lớn thì mới nhận ra trời đã gần tối.
Cô cố gắng bước lê thê đi tiếp trong lòng vẫn non nớp lo sợ em gái mình sẽ gặp phải chuyện gì nên không dám nghỉ ngơi.
Dần dần khu rừng cũng bắt đầu tối đen, xung quanh nghe rõ tiếng côn trùng vo ve, tiếng gió thổi, thi thoảng nghe tiếng gầm lên giống thú dữ rất ghê rợn.
Hạ Như Yên bắt đầu thấy sợ hãi run rẩy nhưng vẫn trấn an bản thân không được bỏ cuộc:
“Không sao, mình không được sợ nhất định phải tìm được Như Kiều.”
Cứ như thế dù có sợ tới mức nào cô vẫn không cho phép bản thân mình bỏ cuộc.
Thi thoảng chân cô dẫm phải sợi dây leo hay gì đó thì nhắm mắt lại hét lớn:
“A…a…a…đừng…đừng mà.”
Sau rồi cô lấy chiếc điện thoại bật lên để gọi người tới nhưng thật không may cô đang ở trong rừng sâu nên không có sóng.
Cô thất vọng đành tự mình kiếm lối ra nhưng trời đã tối hẳn, cả khu rừng tối om không một bóng người.
Cô run rẩy, sắc mặt tái nhạt đi, chân đã quá đau vì đi liên tục.
Bất chợt cô nhìn thấy đằng xa có một cái bóng gì đó màu đen tối cô giật mình ngã nhào xuống đất nói trong run sợ:
“Đừng…đừng…đừng lại đây mà.”
Bất chợt cô bật khóc vô vọng không biết phải làm thế nào khi một mình giữa chốn hoang vắng này.
Bây giờ đến đường ra ngoài cô cũng không nhớ nổi, trong đầu trống rỗng, cô ngồi dựa lưng vào gốc cây co ro lại liên tục sợ hãi.
Tại bệnh viện, Lý Thanh Hoa gọi điện cho Châu Gia Việt đúng lúc anh đang lo lắng cho Hạ Như Yên vì chưa thấy cô trở về.
Bà ta lên tiếng nói kiểu gấp gáp:
“Gia Việt con mau đến phòng 215 khách sạn Hanamix trên đường Tô Châu con bé Như Yên uống