Buổi sáng hôm nay đúng là đãbắt đầu ngày tháng đen tối của cuộc đời Hạ Như Yên.
Từ lúc tới công ty đến giờ Hạ Như Yên liên tục bị réo tên nếu không thì chuông điện thoại giục giã từ văn phòng tổng giám đốc.
Cũng không biết cô đã chạy qua chạy lại giữa văn phòng Châu tổng và phòng thiết kế bao nhiêu lần nữa, thật sự không thể đếm nổi.
Nó nhiều tới mức mà tất cả các nhân viên trong phòng thiết kế đều cảm thấy chóng mặt và cũng chưa bao giờ có nhiều tiếng thở dài đến vậy.
Hạ Như Yên vẻ mặt mệt mỏi, đôi chân tê cứng rã rời, lê thê từng bước quay về chỗ làm việc rồi buông tiếng thở dài.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, ai cũng đoán ngay được đó là cuộc gọi từ Châu tổng nhưng lần này đích thân anh gọi bằng điện thoại di động.
Như Yên ủ rũ nhấc máy:
“Alo.”
“Cô qua phòng kế hoạch lấy giúp tôi bản kế hoạch dự án mới của công ty đưa đến văn phòng tôi.”
Hạ Như Yên phẫn nộ, nói giọng đầy tức giận:
“Bên anh không có nhân viên sao? Những việc này anh nên sai họ đi đi, tôi còn có việc của mình nữa.”
“Tôi cho cô mười phút nếu chậm trễ một giây thì trừ 10% lương tháng.”
“Cái gì chứ? Được rồi mười phút thì mười phút anh chờ đó.”-Hạ Như Yên nghiến chặt răng, nhắm mắt chịu đựng, hít thở lấy lại tinh thần rồi nói.
“Thời gian bắt đầu.”
“Anh bị điên sao tôi còn chưa chuẩn bị…tụt…tụt…alo…anh ta tắt máy rồi.”
Hạ Như Yên đành vớ ngay tệp hồ sơ trên bàn và chạy ra khỏi phòng thiết kế đi đến phòng kế hoạch.
Cô cứ thế cúi đầu chạy thật nhanh, mọi người xung quanh đang nhìn cô y như là một kẻ kì dị ngoài hành tinh vậy nhưng cô không còn cách khác đành nhắm mắt mặc kệ để hoàn thành công việc một cách nhanh nhất.
Trong phòng tổng giám đốc, Châu Gia Việt đang nhìn chằm chằm đồng hồ tính từng giây chỉ còn mười giây cuối cùng, anh vừa cười đểu vừa đếm:
“Mười, chín,…năm.”
Bất ngờ Hạ Như Yên mở cửa bước vào, cô mệt tới mức tim thắt lại không thở nổi tay phải ôm ngay trước ngực cố hít thật sâu rồi thở thật mạnh.
Cũng may từ nhỏ cô đã vượt trội môn chạy và thêm sự huấn luyện của người mẹ nuôi nữa vì thế mấy việc chạy đua thời gian này đối với cô là chuyện nhỏ.
Đứng thở một lát cô từ từ tiến lại gần bàn làm việc của Châu Gia Việt đặt tệp hồ sơ lên bàn rồi nói:
“Đây là hồ sơ anh cần, nếu không có việc gì nữa tôi xin phép về làm việc.”
“Khoan đã, chờ tôi kí xong cô mang trả về chỗ cũ.”
“Anh cũng quá đáng rồi đó, tôi mới chạy từ bên đó lấy về cho anh nay lại quay lại thêm lần nữa sao? Văn phòng anh đầy nhân viên ngoài kia sao không bảo họ đi.”
“Thôi vậy, thế thì cô bỏ cuộc dời khỏi công ty đồng thời trả đủ số tiền phẫu thuật của bố cô, à còn cả tiền thuê chuyên gia nước ngoài nữa chắc cũng tầm tám trăm thôi.”
“Cái gì cơ? Tám trăm sao? Anh đang ăn cướp hả?”
“Thế cô nghĩ bác sĩ người Anh tới mổ cho bố cô là đang làm từ thiện sao?”
“Nhưng mà…cũng không giá cao tới vậy chứ?”
“Tất nhiên là có thể hơn, thế nào cô chọn từ bỏ ra đi hay tiếp tục.”-Châu Gia Việt đặt bút kí xoẹc, gấp lại tệ hồ sơ rồi đưa lên trước mặt cô, mắt nhìn cô vẻ đắc ý.
“Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ, anh đừng có mơ.
Chỉ là quay lại lần nữa thôi có gì to tát.”-Hạ Như Yên giật mạnh tệp hồ sơ trên tay Châu Gia Việt, trừng mắt nhìn anh, bễu môi rồi hầm hực rời đi.
Sau đó, cô quay trở về bàn làm việc vừa ngồi xuống thì Hà Thanh lên tiếng:
“Đến giờ nghỉ trưa rồi, mau đi thôi!”
“Nhanh tới vậy sao? Cuối cùng cũng có thời gian để thở, mệt muốn chết.”-Hạ Như Yên vươn vai mỉm cười rồi cùng mọi người đi ra căng tin.
Hôm nay tất cả công nhân đều tam ca sớm nên rất đông phải xếp hàng rất lâu mới có thể mua được phần cơm của mình.
Cô bưng dĩa cơm đi ra chọn một bàn rồi ngồi xuống, cầm chiếc thìa trên tay chưa kịp ăn thì chuông điện thoại lại reo lên.
Cô bặm miệng, tay bóp chặt chiếc điện thoại, mặt đầy căm hận, cuối cùng cũng nhấc máy nhắm mắt cố gắng lắng nghe:
“Cơm trưa của tôi đâu hả?”- Châu Gia Việt chậm rãi nói.
“Rốt cuộc anh định hành hạ tôi đến bao giờ vậy hả? Đây đang là giờ nghỉ trưa đó, anh đừng có mà quá đáng.”-Khi cô ngước đầu lên nhìn thấy mọi ánh mắt xung quanh đang hướng về mình đành hạ giọng: “Đó không phải việc của tôi anh tự mình đi ăn đi.”
“Sau mười phút có đồ ăn đặt trên bàn của tôi cô được trừ một triệu vào tiền nợ còn không có thì đành phải cộng thêm.”
“Anh…được rồi có sẽ có cơm cho anh ngay lập tức.”
Cô tắt máy đang bối rối chưa biết sẽ mua cơm ở đâu vì cho dù cô có chạy ra quán ăn gần nhất cũng phải mất hơn ba mươi phút mà anh ta nói chỉ đúng mười lăm phút.
Ài dà, không được, không được.
Nếu về muộn chắc chắn anh ta sẽ bắt lỗi rồi lại tính thêm tiền nợ thì không phải uổng công bữa giờ của cô sao? Bỗng dưng cô nhìn xuống dĩa cơm của mình, dù sao cô vẫn chưa kịp ăn miếng nào chi bằng đưa lên cho anh ta.
Nhất định anh ta sẽ chê ỏng chê ẹo mà thôi kệ có còn hơn không, đến đâu tính đến đó.
Hạ Như Yên ung dung bưng dĩa cơm của căng tin đi lên văn phòng tổng giám đốc.
Vì khoảng cách nhà ăn lên văn phòng Châu tổng khá gần nên cô chậm rãi bước không hề vội vàng gì cả, thi thoảng lại hát lên vài tiếng.
Tiếng gõ cửa phòng, Hạ Như Yên mở cửa bước vào, bưng dĩa cơm đặt lên bàn.
Châu Gia Việt đưa mắt nhìn qua dĩa cơm thì thấy: cà muối, thịt kho tiêu, một ít bông cải xanh luộc, một chén nhỏ nước mắm và một phần cơm.
Anh tròn xoe mắt nhìn dĩa thức ăn rồi quay sang nhăn nhó nhìn cô rồi nói:
“Cô cho tôi ăn những thứ này sao?”
“Phải.”-Hạ Như Yên đáp lại bằng giọng điệu khá tự tin.
“Cô đùa tôi đấy à?”
“Không đùa.
Cơm này là ở căng tin mà công nhân chúng tôi phải ăn thường xuyên đó.
Vì thế hôm nay tôi đích thân mang lên để Châu tổng nếm thử mùi vị và cho ý kiến.”
“Cô…cũng quá to gan rồi đó.
Được muốn tôi trừ tiền phải không?”
“Chuyện này không thể xảy ra, rõ ràng anh nói tôi mua cơm thì tôi đã mang đến theo nghĩa vụ rồi.
Nhưng anh không hề nói với tôi yêu cầu mua ở đâu là ở nhà hàng hạng sang hay ở căng tin của công ty đâu, có đúng không?”
“Cô…cô…”-Châu Gia Việt tức giận không nói thành lời.
“Được rồi, ở đâu cũng là cơm cả thôi cũng chỉ là để ăn no bụng.
Lâu giờ anh toàn ăn hạng sang hôm nay thử món bình dân đi cũng ngon lắm! Thật đó.
Hơn nữa cơm này tôi mua còn chưa kịp ăn nghe xong cuộc điện thoại của anh là mang lên đó vì thế đừng phụ tấm lòng của tôi ha.
Đây tôi bón giúp anh.
À…à…”
“Tôi không ăn.”
“Tôi biết rồi Châu tổng đây chỉ giỏi bắt người khác chịu khổ thôi còn bản thân thì chỉ là ăn bữa cơm cùng công nhân thôi mà cũng không làm được.
Xem ra tin này truyền ra ngoài chắc hót lắm!”
“Cô dám…”
“Sao lại không dám.
Hạ Như Yên tôi đây nói được làm được.”
“Chỉ là bữa cơm thôi mà có gì mà không được.”
Châu Gia Việt đầy tức giận lấy tay kéo dĩa cơm lại gần rồi nhẹ nhàng ăn thử một miếng.
Hạ Như Yên đứng phía sau bật cười, nói:
“Xem ra Châu tổng ăn cũng khá ngon miệng đó nhỉ? Không biết lúc đầu có người nào chê cơm căng tin vậy ta.”
“Cô đừng lắm lời.
Chẳng qua ta không muốn lãng phí đồ ăn thôi!”
“Phải, phải Châu tổng anh cứ từ từ ăn tôi đi trước đây.”
Hạ Như Yên thầm mỉm cười rồi rời đi.
Bụng cô không ngừng réo lên.
Cũng đúng vì sáng giờ chạy bao nhiêu vòng vậy mà trưa nay chưa kịp ăn gì đã phải mang lên cho tổng giám đốc rồi.
Cô đành lặng lẽ quay lại căng tin mua cái bánh mì và hộp sữa chống đói tạm thời.
Buổi chiều sau khi tan làm Hạ Như Yên còn phải ở lại lau chùi vệ sinh toà nhà.
Cô vào phòng bảo vệ rồi lấy ngay chổi lau nhà đến bắt tay vào làm việc ngay.
Một tiếng đồng hồ trôi qua mà khi quay lại còn chưa dọn xong một tầng nữa.
Toà nhà này tận hai mươi tầng e là thức hết đêm nay chắc cô cũng chả xong.
Cô vừa lau vừa thở dài đầy thất vọng:
“Trời ạ anh ta muốn hút cạn máu mình đây mà.
Đồ ác quỷ độc ác.
Quả đúng là xứng đáng với biệt danh ‘hổ lạnh lùng’ mà trên giới thương trường đặc biệt đặt cho anh ta.”
Cô cứ hăng say làm việc và suy nghĩ vớ vấn cũng không hề hay biết trời đã tối từ lúc nào.
Cô lấy chiếc điện thoại ra nhìn đồng hồ thì đã tám giờ tối.
Thời gian