Sáng sớm, Hạ Như Yên ngồi trầm tư nhìn bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Hôm nay ngoài trời mưa trắng xoá, bầu trời âm u, nhưng mọi thứ đều được gột rửa tươi mới.
Cô ngồi ôm lấy hai chân vào sát người, đầu nghiêng nhẹ lên đầu gối, ánh mắt đăm chiêu nhìn về xa xa, mải mê nghĩ ngợi.
Thật sự gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, mọi thứ đều đến bất ngờ và qua rất nhanh; đến nỗi chính bản thân cô vẫn ngờ ngợ như là mơ vậy.
Trời hôm nay cũng lạnh hơn nhưng cô dường như không cảm nhận được bởi trong lòng cô bao nhiêu muộn phiền chất chứa, cô cảm thấy tủi nhục vì chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhưng lại suýt bị tới hai người đàn ông làm nhục: một người cô từng yêu hết lòng còn một kẻ lại xa lạ mà cô chưa từng gặp mặt.
Tuy rằng cô đã được giải thoát kịp thời nhưng cô vẫn cảm thấy ghê tởm, rùng mình.
Cứ như thế bất giác những giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt u sầu của cô_giọt nước mắt đầy tủi nhục và căm hận.
Châu Gia Việt giật mình tỉnh giấc, đưa mắt nhìn lên dường nhưng không thấy cô đâu bèn kéo chăn rồi ngồi dậy.
Vừa đứng dậy thì anh nhìn thấy cô một mình ngồi trước cửa sổ có vẻ buồn bã nên từ từ lại gần hỏi:
“Sao cô dậy sớm vậy? Ngồi đó làm gì coi chừng cảm lạnh.”
Hạ Như Yên nhanh tay gạt nhẹ dòng nước mắt, quay sang nở một nụ cười gượng:
“Tôi không sao, chỉ là hôm nay mưa nên muốn ngắm nhìn thôi.”
Châu Gia Việt mặt vẫn lạnh lùng nhưng lòng lại luôn lo lắng:
“Mau chóng chuẩn bị đi sắp tới giờ đi làm rồi đó, tôi chờ cô ở dưới nhà.”
“Được.”
Hạ Như Yên nhanh chóng đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi xuống nhà ngồi vào bàn ăn sáng cùng cả nhà.
Cũng đã khá lâu kể từ khi cô trở về quê nhà rồi lên lại Quảng Đông thì hôm nay mới ngồi ăn chung cùng gia đình chồng.
Vì không muốn để mọi người phải lo lắng nên cô luôn cố tỏ ra mình ổn nhưng lòng lại đầy tâm sự.
Không khí im lặng một lúc lâu rồi ông nội chồng lên tiếng nói:
“Như Yên dạo này con phải chăm bố cực khổ hay là hôm nay ở nhà nghỉ ngơi bữa.”
Hạ Như Yên cười đùa đáp lại ông nội: “Con đã nghỉ lâu nay là đủ rồi thưa ông nội, còn nghỉ thêm con lại quên mất mình đang làm việc gì nữa.”
“Dạo này con gầy đi nhiều đó, ráng ăn nhiều vào ha.”- Mẹ chồng đầy lo lắng nói, rồi quay sang nói với con trai: “con á, chả biết chăm sóc vợ gì cả.
Ở cùng nó mà lại để nó gầy đến thế kia.”
Châu Gia Việt thật sự ngỡ ngàng: “con…con…”
Châu Gia Minh vội vàng xoa dịu vợ: “Được rồi, bọn trẻ nó tự biết chăm sóc nhau mà.
Bà đừng quá lo lắng ha.”
Vương Tú Anh nhìn con dâu bằng ánh mắt đầy lo lắng nói tiếp:
“Tự biết cái gì, ông nhìn xem con dâu ông nó tiều tuỵ đến mức đó rồi mà.
Tôi nói cái thằng con trai ông không biết chăm sóc người khác gì hết cả.”
Hạ Như Yên tự nhiên thấy an ủi phần nào, dù bà ấy là mẹ chồng chỉ sống cùng nhau một thời gian ngắn nhưng bà lại luôn yêu thương quan tâm cô hết lòng, thậm chí còn tốt hơn cả người mẹ nuôi đã bên cô suốt hơn hai mươi năm qua.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Con khoẻ lắm mẹ, chỉ là thời gian qua con hơi lo lắng cho bố con nên nhìn gầy đi một chút thôi.
Mẹ đừng có lo con ăn nhiều không mấy chốc lại béo ú lên giờ mà.”
Nghe con dâu nói vậy Vương Tú Anh cũng phì cười:
“Con được bộ bênh nó thôi.”
Châu Gia Luân cũng chen vào nói đùa:
“Xem ra từ lúc mẹ có chị dâu tới giờ thì ba anh em con đều bị cho ra rìa nhỉ? Có phải là bị phân biệt đối xử không vậy?”
Bà Vương Tú Anh dõng dạc tuyên bố:
“Con dâu là đồng minh của mẹ.
Con lấy vợ đi rồi mẹ cũng thương vợ con giống Như Yên vậy đó.
Gì Đinh bạn mẹ có đứa con gái vừa xinh đẹp vừa học giỏi mới tốt nghiệp thạc sĩ ở nước ngoài về cũng xấp xỉ tuổi con hay mẹ hẹn cho con gặp mặt nha!”
Châu Gia Luân liên tục lắc đầu né tránh rồi lẳng lặng rời đi.
“Không, không, con không cần.
Mẹ sắp xếp mẹ tự đi nha, con không đi.”
“Cái thằng này.”- Tất cả đều bất lực.
Hạ Như Yên nhanh túi lấy vội túi xách, tay cầm tờ giấy lau nhẹ trên miệng, cúi đầu chào:
“Con ăn xong rồi con xin phép đi làm ạ.”
“Con cũng xong rồi.”- Châu Gia Việt thấy vậy vội vàng buông đũa xuống bàn đi theo phía sau Như Yên.
Cả ông nội và bố mẹ nhìn theo hai đứa trẻ đều vui mừng không xiết, hi vọng chúng sẽ nhanh chóng hiểu ra được tình cảm của nhau và gắn kết như hai vợ chồng thật sự.
Châu Gia Kiệt nhìn thấy ai cũng hướng về anh trai và chị dâu, tay nắm chặt lên thành ghế, mắt trừng lên vẻ mặt đầy lòng đố kị rồi hầm hực rời đi trong im lặng.
Tại phòng thiết kế Hạ Như Yên vừa bước vào thì mọi ánh mắt đều nhìn về phía cô nhưng thực ra không phải vậy mà họ đang nhìn về người đàn ông đi phía sau lưng cô, phải chính là Châu Gia Việt.
Cô còn chưa biết chuyện gì xảy ra ngơ ngác hỏi:
“Mọi người làm sao vậy?”
Một tiếng ho nhẹ sau lưng làm cô giật mình quay lại, bàng hoàng ngạc nhiên hỏi:
“Tổng giám đốc anh tới sao không lên tiếng gì hết vậy? Có việc gì sao?”
“Cô đến văn phòng tôi một lát.”
Hạ Như Yên xịu mặt xuống rồi đi theo phía sau anh lòng đầy bất an lo lắng vì có thể cô lại tiếp tục bị hành hạ.
Trên đường đi anh vẫn liên tục hỏi cô nhưng chỉ nhận được câu trả lời ‘ờ, ừm, phải’.
Nên anh cảm thấy hơi bức xúc bất ngờ quay người lại, cô không hề để ý nên đã va trúng anh suýt nữa ngã nhào xuống đất cũng may anh nhanh tay đỡ kịp.
Cả hai khá lúng túng, anh vừa buông tay thì cô liên tục nói:
“Xin lỗi…xin lỗi Châu tổng.”
Châu Gia Việt mặt lạnh như tuyết hỏi:
“Hôm nay cô làm sao vậy hả? Tâm trí để ở đâu thế? Nếu như không may ngã ra đó rồi bị thương thì làm sao?”
Hạ Như Yên vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn anh hỏi lại:
“Châu tổng anh đang lo cho tôi đó hả?”
Châu Gia Việt cứng miệng, thản nhiên đáp lại:
“Tôi…tôi chỉ sợ cô có làm sao rồi lại mất tiền trả viện phí nữa.”
Hạ Như Yên đành gật đầu nhẹ: “Ò…tôi biết rồi, sẽ chú ý hơn.”
Châu Gia Việt nhìn qua vẻ mặt cô hạ giọng: “Được rồi mau đưa tay cô ra đây?”
Hạ Như Yên tròn xoe hai mắt ngạc nhiên, ấp a ấp úng: “Để…để làm gì vậy?”
“Nói đưa thì cứ đưa đi sao cô lắm lời thế.”
Hạ Như Yên từ từ đưa cánh tay trái lên, mắt chăm chăm nhìn anh vẻ đầy ngạc nhiên.
Anh ho nhẹ một tiếng rồi lấy trong túi quần ra chiếc đồng hồ cẩn thận đeo lên tay cô.
Cô sững người ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng lòng vẫn thầm vui sướng.
Thật không ngờ cô lại là người đầu tiên được thử nghiệm chiếc đồng hồ tình yêu_ tâm huyết suốt mấy năm qua của anh.
Xong xuôi anh mỉm cười nhẹ, dơ cánh tay trái của mình lên khiến cô sáng rực mắt khi nhận ra anh mang một chiếc giống hệt mình.
Chẳng lẽ anh lại chủ động cùng cô đeo thử cặp đồng hồ tình nhân sao?
“Cô nhớ phải mang trên tay bất kì lúc nào biết chưa? Là tôi đang thử nghiệm xem đã hoàn chỉnh chưa thôi cho nên cô đừng có mà ảo tưởng.”
Hạ Như Yên gật đầu.
“Được tôi biết rồi.”
Châu Gia Việt thản nhiên nói: “Cô quay về làm việc đi.”
Hạ Như Yên thật sự boàng hoàng đến tột độ: “Chỉ vậy thôi sao?”
Châu Gia Việt nhìn cô chằm chằm hỏi lại: “Thế cô còn muốn gì nữa?”
Hạ Như Yên vội lắc đầu liên tục: “À không…không tôi quay về làm việc ngay đây.”
Hạ Như Yên nhanh chóng rời đi trong sự ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng thật sự vui mừng không tả xiết.
Cô mở cửa phòng làm việc bước vào, gương mặt rạng rỡ hẳn, môi chúm chím mỉm cười khiến tất cả mọi người trong phòng đều tròn xoe hai mắt ngạc nhiên.
Hứa Đàn chạy lại kéo tay cô ngồi xuống bàn rồi hỏi:
“Lần đầu tiên tôi thấy cô từ phòng Châu tổng về mà lại vui tới vậy đó.
Không bị hành hạ sao?”
“Không có.”
Hà Thanh kéo tay Như Yên hỏi tiếp: “Không phải chạy lấy hồ sơ trong mười phút sao?”-
“Không.”- Hạ Như Yên lắc đầu.
Ly La ngồi bên cạnh cũng vừa ngạc nhiên vừa ấp úng: “Không phải…đi pha cà phê sao?”
“Không hề.”
Đến thánh gỗ Chu Tử Hàn ngày thường không cảm xúc vậy mà hôm nay cũng ngơ ngác: “Cũng không bị hỏi về bữa sáng sao?”
Hạ Như Yên đứng phắt dậy khiến tất cả giật mình: “Ài dà…không có, thật sự không có gì hết.”
Khúc gỗ Chu Tử Hàn hôm nay biết tò mò thêm: “Trời ạ…thế giới này thay