Tiếng bàn tán xôn xao vội tắt khi một cô gái từ cửa bước vào.
Khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc buông xoã, mặc bộ đầm khá lộng lẫy, chân đi cao gót bảy phân, khuôn mặt niềm nở.
Đi phía sau là Trương Vô Tiền, ông ta tỏ ra nghiêm túc giới thiệu: “đây là phó giám đốc thiết kế mới của chúng ta cô Lưu Phiên Như.”
Lời ông ta vừa dứt ở dưới vang lên tràng pháo tay, Hạ Như Yên có chút ngỡ ngàng rồi cũng vỗ tay theo.
Không biết là tình cờ hay sắp đặt nữa, người mà cô không ưa nhất nay lại thành sếp.
Đúng là oái ăm.
Cô thầm nghĩ: “sắp tới lại thêm phần vất vả rồi đây.”
Lưu Phiên Như mỉm cười nhẹ: “chào mọi người.” Sau đó ả cố tình đi gần tới chỗ Như Yên: “cô Hạ chúng ta lại gặp nhau rồi.
Đúng là có duyên thật.”
Như Yên nở nụ cười nhạt, tỏ vẻ lịch sự cúi chào: “chào phó giám đốc”- cô còn suy nghĩ: “có duyên sao? Rõ ràng cô biết trước tôi làm ở phòng thiết kế rồi mà.”
Ả quay người lại, vỗ tay phát ra một tiếng rõ lớn, rồi nói: “sau này hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, giữ thái độ hoà bình lúc làm việc.
Và còn nữa tôi hi vọng mọi người sẽ hoàn thành tốt công việc của mình có được không?”
Tiếng đồng thanh vang ở dưới: “vâng ạ.”- Ả ta lại quay sang Như Yên: “cô Hạ cô có đồng ý với những yêu cầu của tôi vừa đưa ra không?”
Như Yên gượng cười gật đầu: “đồng ý, đương nhiên tôi đồng ý.”
Ả ghé sát tai Như Yên thì thầm: “vậy thì tốt, sau này bớt loanh quanh tổng giám đốc đi, lo hoàn thành tốt công việc của cô.
Nếu không e là công ty không giữ nổi đâu.”
Như Yên mím chặt môi cố kìm cảm xúc, nở một nụ cười nhạt nhẽo: “công việc thì tôi chắc chắn sẽ hoàn thành tốt.
Còn việc tôi đi đâu làm gì không lẽ phó tổng cũng muốn quản thúc sao?”
Ả ta cười một nụ cười giả tạo: “đương nhiên là không thể quản, tôi chỉ là có ý tốt nhắc nhở cô Hạ thôi!”
Sau rồi ả ta quay lưng rời đi, dáng đi kiêu sa tỏ rõ sự quyền quý, con nhà giàu.
Đúng là ngậm thìa vàng từ nhỏ đến dáng đi cũng đẹp.
Đến giờ trưa Hạ Như Yên vừa định đến nhà ăn thì Châu Gia Việt đã chờ sẵn ở cửa.
Tay anh đút túi quần, mắt nhìn cô, khẽ hỏi: “đi ăn trưa cùng anh được không?”
Như Yên ấp úng: “nhưng mà…” Cô chưa nói hết câu thì anh tỏ vẻ nũng nịu chen vào: “cả ngày nay không gặp anh nhớ em lắm! Chẳng lẽ em không giành cho anh được một bữa trưa hay sao?”
Điệu bộ của anh khiến cô bật cười, gật đầu: “được, được, chúng ta đi ăn.”
Họ vừa định rời đi thì có tiếng nói sau lưng làm cả hai giật mình quay đầu lại: “anh Gia Việt…” Lưu Phiên Như tiến lại gần, liếc mắt nhìn Như Yên một cái rồi quay sang nói Gia Việt: “em và Gia Kiệt định ra ngoài ăn anh có muốn đi cùng không?”
Châu Gia Kiệt cũng tự nhiên thay đổi sắc mặt hẳn, ánh mắt chằm chằm nhìn Gia Việt chỉ khi Phiên Như quay lại anh ta lại cố nở một nụ cười.
Châu Gia Việt định từ chối thì Châu Gia Luân lại bước tới hỏi: “mọi người sao ở đây hết vậy?”
Lưu Phiên Như quay sang Châu Gia Luân rồi nói tiếp: “Gia Luân cậu tới đúng lúc lắm! Chúng tôi đang định đi ăn vừa có cậu đông đủ chi bằng chúng ta tới quán Tây mà trước đây hay ngồi để ôn lại kỉ niệm cũ.”
Châu Gia Luân vui vẻ gật đầu: “được chứ! Vừa hay đúng giờ cơm trưa.”- Anh quay sang Như Yên hỏi: “Như Yên, chị cũng đi cùng chứ!”
Như Yên có chút lưỡng lự rồi khẽ lắc đầu: “hay thôi mọi người cứ đi đi.”
Châu Gia Luân vội vàng nói tiếp: “chị đừng từ chối như vậy mà.
Dù gì ở đây toàn người chị quen cả thôi!”
Như Yên liếc nhìn sang Châu Gia Việt thấy anh nở nụ cười trên gương mặt ái ngại hơi có lỗi cô đành gật đầu: “được.”
Trong căn phòng vừa rộng vừa kín đáo của nhà hàng Tây, Lưu Phiên Như vừa bước vào đã thốt lên: “đã lâu lắm rồi chúng ta mới có mặt đông đủ ở đây như này.
Tôi còn nhớ lúc trước cứ mỗi tuần chúng ta lại tới đây một lần.”
Châu Gia Việt tiến đến bên bàn, kéo nhẹ chiếc ghế, mắt liếc nhìn về phía Như Yên.
Cô chậm rãi tiến đến còn chưa kịp ngồi vào thì bị Lưu Phiên Như nhảy xổm tới ngồi vào.
Ả ta nhìn Gia Việt cười tươi: “cảm ơn anh Gia Việt.” Anh còn đứng sững sờ thì bất ngờ bị ả kéo tay nên vô thức mà ngồi bệt xuống ghế bên cạnh.
Hạ Như Yên chỉ đành lặng lẽ tiến đến chiếc ghế còn lại ngồi xuống cạnh Gia Việt.
Tiếp