Chiếc xe màu đen vừa rẽ đến trước cửa tập đoàn Châu Thành thì đã bắt gặp nhau cảnh dịu dàng mà Châu Gia Việt dành cho Hạ Như Yên.
Anh ân cần mở cửa xe, tay che chắn vì sợ đầu cô va phải và còn nở nụ cười rất tươi.
Ánh mắt Lưu Phiên Như nhìn hai người họ không rời, ánh mắt đầy căm phẫn.
Khuôn mặt dần chuyển sắc, hai tay ả nắm chặt.
Ả đã ở cạnh Châu Gia Việt lâu tới vậy mà cũng chưa bao giờ được anh chăm sóc như thế cũng chưa khi nào thấy anh cười tươi đến vậy.
Khoé mi ả cay cay, môi bặm chặt.
Châu Gia Kiệt ngồi cạnh thấy sắc mặt khó coi của ae thì đột nhiên anh ta cũng đầy tức giận.
Nỗi căm hận anh ta đang cho Châu Gia Việt mỗi lúc một lớn dần.
Cánh cửa xe mở, Lưu Phiên Như bước thằng vào trong, ả đi đến phòng Châu Gia Luân.
Tiếng gõ cửa phòng, ả đẩy nhẹ cánh cửa kính bước vào rồi ngồi xuống bên ghế sofa.
Châu Gia Luân hỏi: “ Phiên Như chị làm sao thế? Mới sáng ra mà ai dám chọc giận chị đẹp vậy?”
Ả đưa mắt nhìn Gia Luân rồi nói: “tôi muốn bàn với cậu một chuyện.”
Gia Luân mỉm cười nhẹ, chậm đi đến ngồi xuống bên ghế soà, tay rót một ly trà hỏi: “chị có việc gì sao?”
Ả uống một ngụm trà rồi nói tiếp: “tôi biết cậu có tình cảm với Hạ Như Yên.
Tôi muốn cậu hợp tác với tôi tách hai người đó ra.
Cậu không thấy khó chịu khi nhìn người mình yêu vui vẻ bên người khác sao?”
Châu Gia Luân bật cười: “đó không phải là tình yêu mà là sự ích kỉ.
Huống hồ tôi vẫn có lòng tin anh trai mình sẽ đối xử tốt với cô ấy.”
Lưu Phiên Như cười nhạt: “cậu quá ngây thơ rồi.
Không lẽ cả đời này cậu định nhìn cô ấy từ phía sau như vậy sao?”
Châu Gia Luân buông nhẹ tiếng thở dài: “tôi có thể nào đổi lỗi cho duyên phận một chút không? Tình yêu nó chính là thế không tính thời gian gặp trước hay sau mà cần sự rung động.
Người không có sự rung động thì chính là người thứ ba.
Tôi và chị làm bạn lâu năm nên tôi khuyên chân thành: chị đừng cố nắm lấy những thứ không thuộc về mình.
Càng như thế thì lại khiến anh hai đẩy chị ra xa hơn thôi!”
Lưu Phiên Như nắm chặt hai tay, ánh mắt trừng trừng: “cậu có thể dễ dàng từ bỏ tình yêu còn tôi thì không?”
Châu Gia Luân nở một nụ cười đầy nhạt nhẽo: “tôi không từ bỏ, mà tôi âm thầm ủng hộ hạnh phúc cho cô ấy.
Hơn nữa trên đời này thứ không thể nào ép buộc đó chính là tình yêu.
Cho dù chị có cố giành giật bao lâu đi chăng nữa thì mãi mãi không bao giờ giành được trái tim anh ấy.”
Ả ta đứng dậy vừa lúc định rời đi thì quay lại nói: “nếu tối nay cậu có đổi ta thì cứ gọi cho tôi.
Tôi sẽ tạo cơ hội cho hai người.”
Châu Gia Luân lắc đầu: “xin lỗi chị nhưng tôi không có ý định đổi ý.”
Buổi chiều trước giờ tan làm, Lưu Phiên Như cố tình đến phòng thiết kế.
Cô ta bước đến cạnh bàn Như Yên: “Như Yên em xuống nhà kho kiểm kê hàng hoá giúp chị nhé!”
Chu Tử Hàn che vào: “trước giờ việc đó đều giao cho tôi hết thưa Phó tổng.”
Ả ta gạt lời Chu Tử Hàn sang bên rồi nói tiếp: “không lẽ em cho mình là bà chủ nên mấy việc này không làm được sao? Vậy thì chị đành để người khác làm thay vậy.”
Như Yên đứng dậy: “không cần tôi tự làm được.”
Như Yên ôm trên tay tộp tài liệu và bút đi về phía nhà kho.
Trong lúc cô đang cẩn thận để tính số hàng tồn và ghi chép lại thì cửa lớn từ từ đóng lại.
Ánh sáng dần dần tối đi.
Cô quay đầu ra vội vàng chạy nhưng vẫn không kịp, cửa đã đóng sập lại, bóng đèn