Trong ánh đèn lờ mờ của con ngõ nhỏ, chiếc xe nâu bóng dừng lại, ánh đèn pha giọi sáng mấy bóng người nhà họ Hạ thấp thoáng chạy ra.
Gương mặt hớt hải, lo lắng hỏi: “mấy đứa có bị làm sao không?”
Diệp Tử Vũ lắc đầu: “không sao.”
Như Kiều ủ rũ chậm rãi bước xuống xe, đôi mắt rưng rưng, mặt cúi sấp xuống mặt đất, run run nói: “con xin lỗi.”-Bỗng nhiên cô bật khóc nức nở.
Lý Thanh Hoa gương mặt vẫn chưa hết hẳn nỗi lo lắng, chạy ngay tới: “Hạ Như Kiều con đang làm cái trò gì vậy hả? Hôm nay mẹ nhất định phải dạy dỗ con một trận mới được.
Trước đây do mẹ quá nuông chiều mới khiến con mới trở nên hư hỏng.”
Bà đưa cánh tay lên cao đang định đánh thì Như Yên chạy vội tới nắm tay cản lại: “ấy mẹ…ngoài trời lạnh lắm mẹ đánh chỉ tổn làm đau tay thôi! Hay là cứ vào nhà rồi con tìm giúp mẹ cái cây thật lớn rồi hãy đánh.”
Châu Gia Việt tiến đến bên cạnh, ghé sát tai Như Yên nói chọc: “giờ anh mới biết em không chỉ có khả năng khiến người khác bị thương mà còn có thể xát muối lên vết thương nữa đó.”
Ánh mắt liếc nhìn, cùi tay đâm thẳng vào vùng ngực anh.
Cô nói: “em còn có khả năng khiến anh phải nôn ra những lời vừa nói.
Có muốn thử không?”
Gia Việt lắc đầu, sững người: “không, không, tuyệt đối đừng.”
Như Yên nhìn anh, ánh mắt đầy nham hiểm, miệng khẽ nở một nụ cười, chậm rãi bước đi.
…
Sau bữa ăn tối, Hạ Như Kiều đi đến trước cửa phòng Hạ Như Yên tay đưa lên định gõ rồi lại thụt lại.
Cô hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt gõ cửa.
Như Yên từ trong bước ra, khẽ mở nhẹ cánh cửa: “Như Kiều sao thế?”
Hạ Như Kiều ấp úng: “em…vào được không?”
Như Yên né sang một bên thì Như Kiều bước vào, cánh cửa đóng lại.
Hai người tiến đến ngồi bên giường, Như Kiều có vẻ căng thẳng, đầu cúi sấp xuống: “em xin lỗi…vì tất cả những gì mình đã gây ra.
Em biết mình đã phạm phải sai lầm rất lớn, dù là muộn màng em vẫn muốn nói với chị: em biết sai rồi, thật sự em đã gây ra quá nhiều những sai lầm.
Em không mong chị tha thứ nhưng ít ra xin chị hãy chấp nhận lời xin lỗi của em.”
Như Kiều vừa nói vừa nghẹn ngào, thi thoảng có một vài tiếng nấc nhẹ.
Ánh mắt cô nhoè đi không dám quay sang nhìn chị.
Tay chân cô cũng run run.
Hạ Như Yên rưng rưng nói: “đúng là có lúc chị rất giận.
Có đôi khi chị cũng không hiểu vì sao em lại phải đối xử tệ với chị đến như thế.”
Hạ Như Kiều trên khoé mắt còn đọng lại những giọt nước mắt: “cũng tại vì tính ích kỉ của em.
Chị vừa xinh đẹp vừa học giỏi lại có nhiều bạn bè quý mến.
Còn em thì lại luôn thua về mọi mặt cho nên mới nổi tính ghen tỵ.
Bây giờ thì em đã hiểu tại sao lại có sự chênh lệch giữa em và chị rồi.”
Hạ Như Yên lau nhẹ đi mấy giọt nước mắt trên khoé mi của em gái: “ mọi chuyện cũng đã qua rồi.
Dù muộn màng nhưng vẫn tốt hơn là không.
Chị đã không để ý từ lâu rồi.
Dù sao em cũng mãi là em gái chị.
Hạ gia là nhà của chị.”
Hạ Phi Phi lén lút nghe trộm phía ngoài cửa cũng cười tươi bước vào.
Nó chen vào ngồi ngay giữa, ánh mắt nhìn qua lại rồi vui vẻ nói: “có phải ba chị em chúng ta đã có thể hoà thuận chung sống rồi có đúng không?”
Như Yên lấy ngón tay nhấn nhẹ trên trán nó: “ranh con, dám nghe lén sao?”
Trên gương mặt của cả ba hiện rõ nụ cười,