Sau khi ra khỏi nghĩa trang, Nam Cung Thiên Ân về thẳng khách sạn.
Bước vào phòng khách, anh nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên đang ngồi trên sofa nghịch một chiếc nhẫn, bộ dạng rất vui vẻ.
Nhìn thấy anh đi vào, Bạch Tinh Nhiên lập tức giơ chiếc nhẫn trong tay lên, cười khanh khách nói: “Xem này, quán bar gửi nhẫn đến rồi”.
Nam Cung Thiên Ân bước tới, nhận lấy chiếc nhẫn từ trong tay cô ngắm nghía, vẫn là hai cái vòng đồng sắt vụn, có điều bên trong chiếc nhẫn quả thực có khắc tên hai người.
Một cái ‘Bạch’, một cái ‘Thiên Ân’.
“Cả ảnh cũng được gửi đến này”, Bạch Tinh Nhiên lấy một tấm ảnh trên sofa, lắc lắc trước mặt anh. Chính là bức ảnh hai người môi chạm môi, góc độ và màu sắc trong bức ảnh đều rất khá.
Lúc Nam Cung Thiên Ân ném chiếc nhẫn trả cô, không quên thốt ra một câu làm mất hứng: “Loại nhẫn này cũng đáng để cô vui vậy sao?”.
“Sao? Tôi thấy đáng yêu mà”, Bạch Tinh Nhiên lấy một chiếc đeo lên tay, hài lòng ngắm nghía một hồi xong, cất chiếc còn lại vào trong hộp nói: “Anh không cần thì cho tôi, tôi lấy hết”.
Nam Cung Thiên Ân đúng là không hề có ý định giữ nó lại, nên kệ cô.
Anh vốn định quay người đi lên gác, nhưng vừa định bước thì dừng lại, quay đầu nhìn cô hỏi một câu giống như đang quan tâm: “Hôm nay đi tham quan được những đâu rồi?”.
Bạch Tinh Nhiên sớm đã lường trước anh sẽ hỏi, cũng đã chuẩn bị xong cách ứng phó, tay vẫn tiếp tục nghịch chiếc nhẫn nói: “Đi xung quanh hóng gió, đi tới đâu biết tới đó thôi”.
Nam Cung Thiên Ân quay đi, cất bước đi lên gác.
Bóng dáng anh vừa biến mất trên tầng, Bạch Tinh Nhiên buông hai tay xuống, nhìn theo hướng anh đi thầm thở phào một tiếng, cũng may anh không tra hỏi cặn kẽ, nếu không thực sự không biết nên ứng phó như thế nào.
Những ngày sống ở Yên Thành, là những ngày Bạch Tinh Nhiên sống thoải mái đẹp đẽ nhất kể từ sau khi gả vào nhà Nam Cung, cũng là mấy ngày cô chung sống với Nam Cung Thiên Ân hòa bình nhất.
So với cuộc sống áp lực trong biệt thự nhà Nam Cung, thì cuộc sống này quá thoải mái, đến nỗi Bạch Tinh Nhiên còn không nỡ quay về.
Những ngày tháng đẹp đẽ thường không kéo dài lâu.
Chuyến công tác của Nam Cung Thiên Ân ở Yên Thành chớp mắt đã kết thúc rồi, trợ lý Nhan đã đặt vé máy bay về Châu Thành vào buổi chiều.
Lúc rời khỏi khách sạn, Bạch Tinh Nhiên đưa hành lý cho Tiểu Lâm để lên xe, quay người, nhìn căn biệt thự bỗng thấy không nỡ.
Cô rất ít khi lưu luyến một nơi nào đó, duy chỉ có hôm nay, cũng không biết vì nơi đây là quê cũ Yên Thành, hay vì nơi đây có những hồi ức đẹp đẽ của cô với Nam Cung Thiên Ân nữa.
“Thiếu phu nhân, mời lên xe”, Tiểu Lâm thấy cô chần chừ không đi, không nhịn được mà thúc giục một câu, dù gì Thiên Ân thiếu gia người ta cũng đang ngồi trên xe đợi.
Nghe Tiểu Lâm gọi như vậy, Bạch Tinh Nhiên mới định thần lại, nhìn thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Nam Cung Thiên Ân, cô vội vàng cúi người bước vào xe.
Tiểu Lâm cũng quay trở về ghế lái, khởi động xe đi ra sân bay.
“Sao? Vẫn chưa muốn đi à?”, Nam Cung Thiên Ân vừa lật giở tờ tạp chí trong tay vừa lạnh lùng hỏi một câu.
Bạch Tinh Nhiên hơi ngại ngùng: “Cũng hơi hơi”.
“Vẫn chưa chơi đủ à?”.
“Chơi thì đủ rồi”, Bạch Tinh Nhiên không nhịn được mà nói một lời thật lòng: “Nhưng cứ nghĩ đến việc lại trở về cuộc sống trong căn biệt thự nhà Nam Cung, tôi thấy hơi sợ sợ”.
“Hóa ra