Hóa ra là anh? Bạch Tinh Nhiên ngán ngẩm không nói gì, đồng thời ngồi dậy khỏi giường, vừa quay trở lại giá vẽ vừa lẩm bẩm nói: “Tại sao đi vào cũng không nói một tiếng, tôi còn tưởng là chị Hà cơ… Hắt xì!”.
Cô hắt xì rất đúng lúc, thuận tay vơ lấy tờ giấy xì mũi.
“Uống thuốc chưa?”, Nam Cung Thiên Ân nhìn bộ dạng này của cô biết chắc chắn là cảm rồi, mặc váy hít gió lạnh cả một buổi tối, không cảm mới là lạ.
“Uống rồi”, Bạch Tinh Nhiên thuận miệng nói bừa một câu.
“Uống thuốc gì, đưa đây tôi xem”.
Bạch Tinh Nhiên giật mình, ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm, không phải chứ? Từ lúc nào anh trở nên quan tâm đến mình thế? Đến uống thuốc gì cũng quan tâm sao?
“Ặc…”, làm sao đây? Cô thực chất đã uống đâu, hơn nữa đến hộp thuốc ở đâu cô còn không biết.
“Rõ ràng là chưa uống đúng không?”, Nam Cung Thiên Ân khoanh tay trước ngực, biểu cảm như người phán xử: “Bạch đại tiểu thư, còn nhớ tôi nói tôi ghét nhất là loại phụ nữ gì không?”.
“Suốt ngày nói dối”, Bạch Tinh Nhiên cúi đầu: “Xin lỗi… tôi không nuốt được thuốc, cho nên… Nhưng mà tôi đã uống rất rất nhiều nước lọc, chắc chắn là sẽ mau khỏe lại thôi”.
“Rất rất nhiều nước lọc cũng không có tác dụng bằng thuốc đâu, cô nên biết tôi không thể bị cảm, lẽ nào cô muốn lây bệnh sang cho tôi?”, Nam Cung Thiên Ân nói rồi đi tới trước ngăn tủ, lấy từ trong ra một vỉ thuốc cảm cúm ném vào lòng cô.
“Tôi… không phải”, Bạch Tinh Nhiên bắt đầu căng thẳng.
Cô biết Nam Cung Thiên Ân không thể bị cảm, một khi bị cảm sẽ rất dễ phát bệnh, nhưng cô là phụ nữ có thai, hơn nữa bây giờ còn là thời kỳ phát triển quan trọng của em bé, căn bản không được uống thuốc tây, làm sao đây?
“Không phải thì mau uống thuốc đi!”, giọng nói của Nam Cung Thiên Ân nghiêm túc hơn.
“Tôi… tôi thật sự không uống nổi… tôi sợ nhất là uống thuốc viên…”.
“Lẽ nào cô muốn tôi đút cho cô?”.
“Không”, mặc dù Bạch Tinh Nhiên nói như vậy, nhưng vẫn không có động tác uống thuốc, thế là Nam Cung Thiên Ân bước tới một bước cướp lấy viên thuốc trong tay cô, sau đó mở hộp lấy thêm ra vài viên thuốc nữa.
Anh một tay cầm cốc nước, một tay cầm thuốc ép sát cô.
Bạch Tinh Nhiên lùi về sau một bước, rồi lại lùi hai bước, cuối cùng bị anh ép đến góc tường. Cô lắc đầu lia lịa, giọng nói từ kháng cự đến khẩn cầu: “Không… tôi không uống… chết cũng không uống”.
Nam Cung Thiên Ân trước giờ bá đạo đã quen chưa từng bị ai phản kháng như thế, trong lòng khó tránh khỏi không vui, mong muốn chinh phục cô càng trở nên mãnh liệt hơn.
Huống hồ sự việc đã phát triển đến bước này rồi, nếu anh đột nhiên thỏa hiệp, thì anh mai mốt ở trước mặt người con gái này còn tí tôn nghiêm nào nữa?
“Rốt cuộc cô có uống không?”.
“Tôi thực sự không uống nổi…”, Bạch Tinh Nhiên sắp khóc rồi, bởi vì cô hiểu Nam Cung Thiên Ân, chỉ cần là việc anh đã quyết thì ai cũng không thay đổi được, bản thân nếu tiếp tục phản kháng chỉ làm anh tức thêm.
Quả nhiên Nam Cung Thiên Ân tức giận rồi, đặt cạch cốc nước trong tay xuống chiếc bàn bên cạnh, bàn tay to lớn túm chặt lấy cánh tay cô kéo, Bạch Tinh Nhiên trong chớp mắt bị anh kéo vào lòng.
Bàn tay anh di chuyển đến cổ cô, dùng lực bóp miệng cô ra, tay kia thì lấy thuốc nhét vào miệng cô.
Miệng bị ép mở ra rồi ngậm lại, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy thuốc bị mắc ở cổ họng một lúc rồi trôi xuống.
Phải, trôi xuống rồi.
Cô lấy tay bóp cổ họng lại, vừa ra sức ho vừa dùng ánh mắt sợ hãi trừng anh, anh đã làm gì vậy? Anh đã cưỡng ép cô uống thuốc cảm cúm? Đồ khốn nạn trời đánh này!
“Nam Cung Thiên Ân anh là đồ khốn nạn! Tại sao anh có thể ép người khác làm việc họ không thích như vậy? Anh cho rằng mình là ai? Tôi có uống thuốc hay không dựa vào đâu anh được quyền quyết định?!”, cô lao tới, vừa điên cuồng lấy tay đánh vào ngực anh vừa kêu gào,