“Đồ hẹp hòi!”, Bạch Tinh Nhiên bất lực lẩm bẩm một tiếng, chỗ điểm tâm kia cô còn chưa ăn được mấy miếng vậy mà anh đã đem đi vứt hết rồi.
Sau khi Nam Cung Thiên Ân đi khỏi, Bạch Tinh Nhiên dựa vào đầu giường mở tạp chí ra xem, tâm trạng cũng tốt hơn lúc trước nhiều.
Tuy cô không biết cái người đàn ông kiêu ngạo Nam Cung Thiên Ân này vì sao lại quay trở lại, hơn nữa còn chủ động mua kem cho cô, nhưng có thể nhìn ra được đây là sự nhượng bộ ngầm của anh.
Tuy hành động sáng nay của anh khiến cô rất thất vọng, nhưng có thể biết nhượng bộ là đã coi như một sự tiến bộ rồi, cô thực sự không dám yêu cầu anh thêm nữa.
Mở tạp chí ra xem một lúc, điện thoại để trên bàn của Bạch Tinh Nhiên đột nhiên reo lên, là Triệu Phi Dương gọi đến.
Cô cầm điện thoại lên ấn vào nút nghe, trong điện thoại vọng ra những tiếng hoan hô của bọn trẻ, Triệu Phi Dương vui vẻ cười: “Cô Bạch, cảm ơn chỗ kem và điểm tâm của cô nhé, bọn trẻ hôm nay vui lắm luôn”.
“Cái gì cơ?”, Bạch Tinh Nhiên nghe mà tưởng nghe nhầm, chỗ kem và điểm tâm? Chuyện gì vậy?
“Vừa rồi người của phòng bảo vệ đem đến một loạt những hộp kem và điểm tâm, nói là cô Bạch đem đến mà, sao thế? Cô không biết à?”, Triệu Phi Dương cũng bị câu hỏi của cô làm cho khó hiểu.
“Hả... à, là tôi nhờ người đem đến”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng nói.
Thì ra chỗ kem và điểm tâm kia không phải bị Nam Cung Thiên Ân tức giận vứt đi mà đem đến trại trẻ mồ côi rồi sao? Không phải chứ, rõ ràng là khi cô còn chưa nói ra yêu cầu thì đã bị anh từ chối thẳng thừng rồi mà, sao có thể vẫn đem đồ đến đó được?
Sau khi cúp máy, Bạch Tinh Nhiên cứ luôn thắc mắc chuyện này.
Cô nói muốn tự mình đem đến thực ra là vì tức nên nói vậy, Nam Cung Thiên Ân đáng nhẽ ra không nên tin cô mới phải, vậy rốt cuộc vì lí do gì mà anh lại thay đổi quyết định đây?
Cô cầm điện thoại suy nghĩ một lúc, mới do dự mà gọi vào số của Nam Cung Thiên Ân.
Điện thoại kêu một lúc lâu mới thấy Nam Cung Thiên Ân nghe máy, anh ở bên đầu dây bên kia vẫn trả lời với giọng bình thản: “Sao thế? Lại muốn tôi làm gì nữa à?”.
“Không phải...”, Bạch Tinh Nhiên mấp máy miệng, cô cảm động nói: “Cảm ơn anh, nghe nói bọn trẻ rất vui”.
“Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ là sợ làm việc thiện chưa đủ nhiều sẽ dễ gặp báo ứng nên mới đi thôi”, nghe được trong giọng nói của anh vẫn còn chút không vui.
Bạch Tinh Nhiên không kìm được mà cười lên thành tiếng: “Yên tâm đi, anh sẽ sống thọ trăm tuổi đấy”.
“Cảm ơn”.
Bạch Tinh Nhiên cảm nhận được anh chuẩn bị cúp máy, vội vàng nói: “Vậy giờ anh định đi đâu?”.
“Sao? Muốn tôi ở qua đêm với cô chắc?”.
“Không dám, tôi chỉ là đang nghĩ liệu anh có lại... đi uống rượu không thôi”.
Thực ra cô muốn hỏi anh rốt cuộc đã tìm thấy vị Chu tiểu thư kia chưa, tối nay có phải sẽ đến với cô ấy không, hay là lại đi tìm tiếp, vừa tìm vừa uống cho bản thân say đến mức không biết gì nữa.
Phía bên Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: “Sáng nay tôi rất xin lỗi, nhưng tôi hứa với cô, sẽ không có lần sau nữa đâu”.
Nói xong, Nam Cung Thiên Ân cúp máy luôn.
Bạch Tinh Nhiên như đứng hình, cứ thế cầm điện thoại ngẩn người một hồi lâu.
Cô có phải đã nghe nhầm không? Hay là anh ấy nói nhầm? Anh ấy mà lại xin lỗi cô? Hơn nữa còn hứa lần sau sẽ không như vậy nữa? Đây hoàn toàn là chuyện không thể xảy ra!
Vậy thì rốt cuộc hôm nay anh đã tìm thấy cô ấy chưa? Vì sao lại đột nhiên nói với cô những lời này?
“Nam Cung Thiên Ân! Anh nói rõ xem nào!”, rõ ràng biết anh đã cúp máy, cô vẫn không kìm được mà hỏi lên một câu, nhưng âm thanh vọng lại chỉ là những tiếng ‘tút tút’ trong điện thoại.
Đúng thật là, những câu nói khó lắm mới nghe được, sao không nói nhiều thêm chút hẵng cúp máy chứ.
Sau khi có được lời hứa của Nam Cung Thiên Ân, tâm trạng Bạch Tinh Nhiên càng trở nên tốt hơn, một mình cô ở trong bệnh viện cũng không cảm thấy buồn tủi ấm ức.
Tuy cả một ngày một đêm không thấy Nam Cung Thiên Ân đến thăm cô, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô.
Cô biết Nam Cung Thiên Ân không giỏi bày tỏ tình cảm của mình, có thể làm được như vậy là đã rất khó rồi, nhưng đã đến thăm cô thì cũng có