Sau khi Nam Cung Thiên Ân bị cô hôn một cái khiến anh đứng hình, anh nhìn cô như thể nhìn vật thể lạ: “Lại là chiêu gì nữa đây?”.
“Là chiêu vợ hiền mẹ đảm chứ chiêu gì”, khuôn mặt Bạch Tinh Nhiên nở ra một nụ cười hiền.
“Chiêu này không phù hợp với cô đâu”, Nam Cung Thiên Ân cúi đầu xuống hôn lên môi cô, lần này đổi lại đến lượt anh chủ động.
Bạch Tinh Nhiên không ngờ anh lại đột nhiên hôn mình, hai tay cô đẩy trước ngực anh chỉ sợ anh sẽ bồng bột mà đè xuống, vốn dĩ định đẩy anh ra, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác không nỡ.
Hình như... đã lâu lắm rồi chưa được anh hôn như vậy, vẫn là hơi thở đặc biệt khiến cô say mê ấy.
Nụ hôn của anh đặt trên một cô một lúc lâu mới bắt đầu hướng xuống dưới, hôn lên gáy cô.
“Thiên Ân thiếu gia...”, cô bối rối gọi lên một tiếng rồi hỏi: “Anh tìm thấy cô ấy chưa?”.
Đây đúng là câu nói mất hứng nhất lúc này, nhưng cũng lại là câu mà một ngày một đêm qua cô luôn muốn hỏi.
Nam Cung Thiên Ân đột nhiên dừng lại nụ hôn đang nồng nhiệt, anh thều thào nhẹ bên tai cô: "Chưa”.
“Vậy vì sao anh lại quyết định bỏ cuộc?”, cô lại hỏi thêm một câu.
Cô biết Nam Cung Thiên Ân có lẽ không hề muốn cô hỏi những điều này, nhưng đáp án này rất quan trọng với cô, cô thực sự rất muốn biết. Vì người phụ nữ đó chiếm phần lớn trái tim anh, cho nên cô mới quan tâm nhiều như vậy.
“Chẳng phải cô dạy tôi sao, không đáng vì một người đã từng bỏ rơi mình mà giày vò mình như vậy”, Nam Cung Thiên Ân hơi nở một nụ cười nhẹ.
Đúng vậy, anh đã nghĩ thông rồi, nếu cô ấy đã sợ anh như vậy, vậy thì để cô ấy đi đi, để cô ấy đi tìm một người đàn ông bình thường khỏe mạnh. Và đã quyết định buông bỏ, vậy thì không cần thiết phải đi tìm cô ấy để làm phiền cô ấy nữa.
“Cuối cùng anh cũng nghĩ thông rồi à?”, Bạch Tinh Nhiên mỉm cười.
“Ừ”, Nam Cung Thiên Ân quay sang rồi ngồi thẳng người lên, lấy thuốc và bật lửa từ trong túi ra, khói thuốc bắt đầu lan tỏa.
Cô nhớ là anh biết hút thuốc, nhưng hút rất ít, lần trước khi thấy anh hút thuốc hình như cũng là vì người phụ nữ này, lần này anh vẫn lại là vì cô ấy mà hút, hơn nữa còn đem theo bao thuốc bên mình nữa.
Trong làn khói thuốc, sự chán nản của anh lúc ẩn lúc hiện.
Bạch Tinh Nhiên cũng ngồi dậy theo, cô chỉ lên ba chữ ‘Cấm Hút Thuốc’, phía đầu giường, rồi giơ tay ra cướp lấy điếu thuốc của anh dập tắt.
Tuy đây chỉ là phòng bệnh phổ thông, hơn nữa cũng chỉ có một mình cô trong phòng, nhưng bác sĩ nói anh không được hút thuốc, vì nghĩ cho sức khỏe của anh nên cô không thể để anh hút được.
“Tôi xin lỗi, tôi quên mất”, Nam Cung Thiên Ân nói với giọng áy náy.
Bạch Tinh Nhiên cười tươi an ủi: “Thực ra lúc buồn chán đâu nhất thiết phải hút thuốc đâu, còn có thể...”.
“Uống rượu?”, Nam Cung Thiên Ân thấy cô đang ngập ngừng thế là anh tranh nói tiếp luôn.
“Đương nhiên không phải rồi”, Bạch Tinh Nhiên nhất thời không nghĩ ra được chiêu nào hay, cô chỉ vào mình: “Có thể làm như anh của trước đây ấy, chửi cho tôi một trận thậm tệ, dù sao thì tôi cũng vào tai này ra tai kia thôi”.
Nam Cung Thiên Ân đưa mắt sang nhìn chằm chằm vào cô một cách tức tối.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng dùng ngón tay che lên miệng mình, và thêm một câu: “Thực ra cũng không phải mỗi lần đều vào tai này ra tai kia, mà đôi khi cũng chạm vào tận tim đấy, tùy lúc tùy tình hình mà, he he...”.
“Cho nên... sáng hôm qua tôi chửi cô ghê như vậy, kết quả chỉ một viên kem là dỗ được cô luôn? Là vì cô coi lời nói của tôi chỉ như gió thoảng qua tai sao?”.
“Đâu có?