Song lúc cô đặt tay lên tay nắm cửa, phía sau lại vang lên giọng nói của Nam Cung Thiên Ân: “Khoan đã”.
Cô rụt tay về, xoay người nhìn anh: “Còn việc gì sao? Thiên Ân thiếu gia”.
“Thiếu phu nhân, cô ấy… có phải lại gây chuyện gì không?”, anh hỏi.
Nghiêm túc như trợ lý Nhan, nghe thấy câu này của anh cũng không nhịn nổi cười, nói: “Chẳng lẽ trong mắt Thiên Ân thiếu gia, thiếu phu nhân ngoài gây chuyện ra thì không làm được việc gì khác sao?”.
Nam Cung Thiên Ân nhếch mày, ít nhất hiểu biết của anh với cô bao lâu nay chính là vậy.
“Thực ra cũng không có gì, chỉ là vừa nãy lúc về tôi nhìn thấy thiếu phu nhân một mình thẫn thờ đi trên vỉa hè ở phố Bắc, hình như còn khóc nữa”, trợ lý Nhan nói.
Một mình thẫn thờ, còn khóc nữa?
Lớn thế rồi khóc thì khóc thôi, có phải trẻ con khóc xong đi lạc đâu, anh nói thầm trong bụng, sau đó cúi đầu tiếp tục bận rộn việc đang làm.
Mặc dù Nam Cung Thiên Ân tiếp tục vùi đầu vào công việc, nhưng dù thế nào cũng không yên lòng được, không ngờ trong lòng cứ loạn cào cào quanh quẩn gương mặt của cái đồ chuyên gây chuyện kia.
Anh thực sự không hiểu tại sao mình lại vì một câu nói của trợ lý Nhan mà tâm trạng rối loạn, hơn nữa tình cảm của anh với người phụ nữ kia vẫn chưa đến mức bị cô ảnh hưởng tâm trạng, biết thế thì đã không hỏi trợ lý Nhan câu kia rồi.
Dù sao công việc cũng không làm được nữa, anh dứt khoát gập máy tính đứng dậy khỏi ghế, cầm chiếc áo khoác trên lưng ghế đi ra cửa văn phòng.
Thư ký Trần thấy anh định ra ngoài, vội tiến lên nói: “Thiên Ân thiếu gia, nửa tiếng nữa có buổi thảo luận của phòng kinh doanh”.
Nam Cung Thiên Ân dừng bước, nói: “Bảo trợ lý Nhan chủ trì là được”.
Trong lúc nói, anh đã rời khỏi khu vực văn phòng, đi về phía thang máy.
Bạch Tinh Nhiên từ xa đã nghe thấy tiếng còi xe quen thuộc, nhưng cô không để ý, nghĩ bụng Nam Cung Thiên Ân không thể trùng hợp cũng ở đây. Cô tiếp tục đi về phía trước, phía trước vừa hay là một chỗ chờ tắc xi, Nam Cung Thiên Ân dừng cái “két” cạnh chân cô.
Chiếc xe đen đồ sộ mà quen thuộc, lần này Bạch Tinh Nhiên muốn lờ đi cũng không được, cô ngạc nhiên ngoảnh đầu, xuyên qua cửa sổ xe đã hạ xuống cô nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đang ra hiệu bảo mình lên xe.
Cô khịt mũi, lại lau gương mặt ẩm ướt của mình, trên mặt vừa nãy bị ăn hai cái tát của Bạch Ánh An vẫn còn bỏng rát, cô đoán trên mặt chắc chắn đỏ rồi. Bản thân nhếch nhác thế này thực sự không thích hợp xuất hiện trước mặt anh.
Thấy cô vẫn do dự, Nam Cung Thiên Ân mất kiên nhẫn nói với cô một câu: “Nhanh lên, chỗ này không được đỗ xe”.
Bạch Tinh Nhiên chỉ đành kéo cửa xe ngồi vào.
Nam Cung Thiên Ân quan sát vết năm ngón tay cực kì nổi bật trên mặt cô: “Cô đã đi đâu đấy?”.
“Tôi…”, Bạch Tinh Nhiên dùng tay ôm má, bỗng không biết phải trả lời anh thế nào.
“Nói”, Nam Cung Thiên Ân ra lệnh.
“Tôi… về nhà mẹ đẻ một chuyến”, Bạch Tinh Nhiên nói thật, dù sao thì chính là gặp hai mẹ con kia, không khác gì về nhà mẹ đẻ nhỉ?
“Lại đánh nhau với cô em gái kia của cô?”.
“Ừ”.
“Thật là!”, Nam Cung Thiên Ân mỉa mai với vẻ khinh thường: “Lần nào đánh lại người ta đâu mà cứ lao lên đánh nhau với người ta, cô thấy chưa đủ mất mặt à?”.
Một câu nói, nước mắt Bạch Tinh Nhiên rơi lã chã.
Cô đương nhiên cũng biết mình rất vô dụng, nhưng cô cũng không muốn mà, ai bảo Bạch Ánh An là thiên kim tiểu thư có cha mẹ yêu thương còn cô thì chẳng là cái thá gì chứ?
Nam Cung Thiên Ân thấy nước mắt cô tí tách rơi, thì hơi lúng túng, cô tức giận nổi điên anh có thể ứng phó dễ dàng, nhưng cô tủi thân khóc thút thít anh vẫn