“Bởi vì... tôi không muốn uống đá, sợ bị đau bụng”, Bạch Tinh Nhiên nhận lấy trà sữa, một tay khoác tay anh đi về phía cửa soát vé nói: “Đi thôi”.
Nam Cung Thiên Ân quả nhiên không hề có hứng thú với loại phim điện ảnh này, lúc Bạch Tinh Nhiên vì chuyện tình cảm của nữ chính lận đận mà khóc như mưa, anh chỉ ngồi bên cạnh nói mấy lời qua loa.
Ban đầu còn có thể nhắc nhở cô đấy chỉ là diễn thôi, không cần phải coi là thật như một kẻ bị bệnh tâm thần thế, đồng thời đưa khăn giấy cho cô, đến nửa sau của bộ phim, khăn giấy cũng chán chẳng buồn đưa nữa.
Bạch Tinh Nhiên vừa quay đầu thì phát hiện anh tựa lưng vào ghế ngủ rồi, ngủ rất ngon lành.
Cũng may anh ngủ được!
Bạch Tinh Nhiên cạn lời lấy khăn giấy lau nước mắt, lo anh bị lạnh, cô bèn cởi áo khoác trên người xuống đắp cho anh.
Lúc bộ phim gần kết thúc, Bạch Tinh Nhiên vì mót quá không thể không chạy đi tìm nhà vệ sinh. Để không lỡ mất đoạn cao trào cuối cùng, cô vào nhà vệ sinh xong thì vội vàng quay trở lại.
Lúc cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, bất ngờ gặp phải Lâm An Nam.
Bước chân chững lại, cô dừng lại, vốn định lướt qua người anh ta, Lâm An Nam lại đưa tay ra kéo cô lại nói: “Tinh Nhiên, em đừng đi”.
“Anh bỏ tay ra”, Bạch Tinh Nhiên bực bội giật tay ra, khó chịu nói: “Tôi nói cho anh biết, Nam Cung Thiên Ân đang ở phòng chiếu số 2 đấy, tốt nhất anh nên tự trọng một chút”.
“Tôi biết rồi”, Lâm An Nam nói vẻ nghiêm chỉnh: “Tôi tìm em có việc”.
“Sao lại tìm tôi có việc nữa vậy?”, Bạch Tinh Nhiên vừa nghe thấy lí do này thì tức giận: “Không phải anh lại cố ý đến tìm tôi đấy chứ? Lâm thiếu gia, tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi, chúng ta không thân thiết vậy đâu, cũng sớm đã không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi”.
“Đúng vậy, tôi cố ý đến tìm em đấy”, Lâm An Nam không biết xấu hổ nói: “Dạo gần đây tôi hẹn em mấy lần em đều không chịu gặp, tôi chỉ đành… đi theo em tới đây”.
Lâm An Nam nói thật, gần đây anh ta hẹn Bạch Tinh Nhiên rất nhiều lần đều bị dứt khoát từ chối, ban nãy lúc đi qua tầng dưới vừa hay nhìn thấy xe của Nam Cung Thiên Ân, thế là theo lên đây.
“Lẽ nào anh không sợ chọc giận Nam Cung Thiên Ân à?”.
“Yên tâm, tôi nói xong sẽ đi ngay”, nếu đã dám lên chặn đường Bạch Tinh Nhiên, anh ta đương nhiên là biết Nam Cung Thiên Ân đang ngủ rất ngon lành trong phòng chiếu.
Bạch Tinh Nhiên không còn cách nào khác, chỉ đành sốt ruột giục giã nói: “Vậy anh nói nhanh đi, việc gì”.
Lâm An Nam thấy cô không cố chấp đòi đi nữa, môi cong lên lộ ra một nụ cười giễu cợt: “Xem ra em và Nam Cung Thiên Ân chung sống với nhau cũng hòa thuận đấy chứ, quan hệ tốt đến mức có thể cùng đi xem phim rồi. Có điều tôi rất tò mò, nếu như em biết nhân cách thật sự của anh ta và những gì anh ta đã làm với em, liệu còn có tâm trạng đi xem phim với anh ta không”.
“Nói vậy là ý gì?”, Bạch Tinh Nhiên cau mày.
Lâm An Nam dừng lại một lúc, rồi tiếp tục dùng giọng giễu cợt nói: “Em chẳng phải vẫn luôn rất muốn biết tại sao bà ngoại em chết đúng không? Thật ra việc này em nên đi hỏi Nam Cung Thiên Ân, vì anh ta biết rõ hơn ai hết”.
Trong lòng Bạch Tinh Nhiên dấy lên sự kinh ngạc, hỏi theo bản năng: “Anh nói cái gì?”.
“Tôi nói, bà ngoại em yêu thương nhất thực ra là bị Nam Cung Thiên Ân một tay bức chết, chính là vì căn nhà nhỏ của bà ngoại em, anh ta đã ép chết