Nam Cung Thiên Ân nhìn về phía cô đang đứng, khó khăn thốt ra một từ: “Thuốc…”
Thuốc? Phải, anh còn có thuốc mà.
Bạch Tinh Nhiên lúc này mới nhớ chị Hà từng dặn dò cô, nếu như gặp lúc Nam Cung Thiên Ân phát bệnh, thì cô phải lập tức đưa thuốc cho anh uống.
Cô cuống cuồng bò từ góc phòng dậy, rồi lấy trong ngăn kéo ra một hộp thuốc, nhét một viên vào miệng anh.
Thuốc rất nhanh có tác dụng, Nam Cung Thiên Ân sau khi uống thuốc thì nhanh chóng bình tĩnh trở lại, ôm lấy cánh tay nằm im bất động, giống như đang ngủ đứng vậy.
Thấy anh không động đậy, Bạch Tinh Nhiên lui trở về góc phòng thở phào một hơi, nhưng vẫn không đặt bình hoa trong tay xuống.
Cô cứ thế ngồi trong góc phòng, tay ôm bình hoa, nhìn chăm chăm bóng dáng trên giường không chớp mắt.
Hai mươi phút sau, cô thấy bóng dáng trên giường động đậy rồi, thế là tinh thần khó khăn lắm mới thả lỏng được lại căng thẳng lần nữa.
Nam Cung Thiên Ân bước xuống giường, đi nhanh ra trước mặt cô, nhìn cô được màn đêm bao phủ cười lạnh: “Sợ à?”
Bạch Tinh Nhiên há hốc miệng, nói không sợ thì là nói dối!
Cô nhìn Nam Cung Thiên Ân, nhưng không rõ biểu cảm trên mặt anh, cũng không đoán được rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
“Anh…”. Bạch Tinh Nhiên đặt bình hoa trong tay xuống, khó khăn đứng dậy từ trong góc phòng, đôi chân ngồi cả một đêm tê đến mức gần như không đứng thẳng được. Cơ thể cô nghiêng về phía trước, hô một tiếng nhỏ rồi ngã vào người Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân thuận tay giữ lấy cánh tay cô, cắn vào thùy tai của cô thì thầm: “Tôi còn tưởng cô không giống bọn họ, hóa ra cũng bị dọa cho chân mềm nhũn”.
“Chẳng phải nói bình thường anh sẽ không phát bệnh sao? Lừa tôi à?”, Bạch Tinh Nhiên toàn thân tinh thần căng thẳng, cau mày lại.
Khóe miệng Nam Cung Thiên Ân động đậy, ánh mắt hơi tối sầm lại: “Tối qua… là ngoài ý muốn”.
Cảm nhận được cơ thể hơi run rẩy của cô, anh cười giễu cợt, anh cố ý ôm chặt lấy cơ thể cô.
Bạch Tinh Nhiên vừa xấu hổ vừa sợ hãi, anh rốt cuộc có biết… anh đang khỏa thân không, không thể mặc quần áo vào trước sao…
“Anh… không lạnh à? Có cần mặc quần áo vào không?”, cô có ý tốt nhắc nhở.
Ý trong lời nói rất rõ ràng, bảo anh mặc đồ vào rồi trở về phòng của mình đi.
“Không lạnh, ôm cô là sẽ không lạnh”. Nam Cung Thiên Ân tiếp tục đặt môi lên môi cô, nhẹ nhàng hôn, cô càng sợ anh, thì anh lại càng thích lại gần cô.
Sau đó xoay người một cái, lại đè cô xuống giường.
“Đừng như thế…”, trong lời nói của cô có chút kháng cự.
“Tại sao không thể như thế? Cô là vợ tôi mà”.
“Đủ rồi!”, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nổi nóng đẩy cơ thể anh một cái, từ trên giường ngồi dậy nhìn anh: “Anh cứ luôn mồm nói tôi là vợ anh, vậy anh đã