"Đại thiếu gia, sao anh cũng đến đây?", kinh ngạc qua đi, cô ta nhanh chóng điều chỉnh biếu cảm trêи mặt, mỉm cười với anh.
"Em thì sao? Sao không nghe em nói định đến đây?".
"Em muốn gọi cho anh mà sợ anh bận", Bạch Ánh An xoay đầu nhìn Phác Luyến Dao trêи giường nói: "Luyến Dao trông có vẻ ổn lắm, em coi như có thế yên tâm rồi".
Nam Cung Thiên Ân nhìn theo ánh mắt cô ta về phía giường bệnh, rồi dịu dàng nói với cô ta: "Em có lái xe đến không? Nếu không thì anh bảo Tiếu Lâm đưa em về".
"Không cần, em tự lái xe đến".
"Vậy em tự chú ý an toàn nhé".
"Em biết rồi", Bạch Ánh An nhìn vẻ quan tâm của anh, nghĩ một lúc rồi nói: "Đại thiếu gia, lát nữa em đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối, tối làm cơm cho anh ăn được không?".
"Em nấu cơm?", Nam Cung Thiên Ân hơi nhếch mày.
"ừm, em đích thân nấu cho anh, nên anh nhất định phải nể mặt đó".
"Vợ đích thân xuống bếp, đương nhiên phải nể mặt rồi", Nam Cung Thiên Ân gật đầu nói.
Bạch Ánh An không ngờ anh sẽ đáp sảng kɧօáϊ như vậy, trêи mặt ngay lập tức xuất hiện vẻ hưng phấn: "Thật à? Vậy tốt quá, giờ em đi mua đồ ăn".
"Đi đi", Nam Cung Thiên Ân nói.
Sau khi nhìn cô ta xoay người đi, nụ cười trêи mặt Nam Cung Thiên Ân mới nhạt đi, sau đó đấy cửa phòng bệnh bước vào.
Nam Cung Thiên Ân đến trước giường Phác Luyến Dao, nhìn xuống cô ta, ánh mắt lạnh lẽo.
Còn Phác Luyến Dao vừa thấy anh thì nước mắt ngay lập tức tuôn như suối, từ đầu đến chân... đều tràn ngập tủi thân và phẫn nộ.
Nam Cung Thiên Ân nhìn chằm chằm cô ta một lúc, mới dửng dưng nói: "Phác tiếu thư, có thế xin cô nói cho tôi biết, trong việc này cô đóng vai trò gì không?".
"Anh họ...", Phác Luyến Dao nức nở gọi ra hai chữ.
Nam Cung Thiên Ân lại nói tiếp luôn: "Nếu không phải có sự phối hợp của tôi, thì kế hoạch của cô có thể thành công vậy sao? Hiển nhiên là không thể. Cho nên tôi rất tò mò, cô làm những việc này rốt cuộc chí vì nghĩ cho tôi, hay là còn có mục đích gì khác, nếu là vì nghĩ cho tôi, vậy sao lại không nói chân tướng cho tôi biết trước, mà cứ phải tốn công sức như vậy khiến tôi nhận ra chân tướng".
"Anh họ, em có mục đích gì được chứ?", Phác Luyến Dao thút thít nói:
"Từ trước khi em vào nhà Nam Cung, Thẩm Khác đã nhắc em biệt thự của nhà Nam Cung không được đi lung tung, người nhà Nam Cung không được trêu chọc, việc của nhà Nam Cung không được lo chuyện bao đòng. Nhưng em lại không làm được việc trơ mắt nhìn anh bị hai chị em nhà đó lừa như gã gốc, nhìn anh bị tổn thương".
"Thực ra từ sau khi Bạch Ánh An bế đứa bé về em đã cảm thấy cô ta có gì đó sai sai, canh gà trêи giường cô ta là em cố ý đổ lên, mục đích là đế hai người ở chung một phòng, khiến anh xem thử thái độ của cô ta khi anh phát bệnh.
Sau đó em thành công rồi, nhưng anh lại bị mấy câu của cô ta dối lừa cho qua chuyện, em dề nghị cả nhà ra