Một tiếng sau.
Khi hai người nhìn thấy kết quả xét nghiệm không có thai thì trêи mặt đều có biếu cảm kinh ngạc.
Bạch Tinh Nhiên thậm chí còn muốn chết luôn cho rồi, mãi mới nhìn bác sĩ hỏi: "Bác sĩ, có khi nào xét nghiệm nhầm không? Tôi...”.
"Xét nghiệm máu sẽ không nhầm, cô đúng là không có thai”, bác sĩ nói với vẻ tiếc nuối, nhìn cô buồn thế nên an ủi: "Không sao, hai người còn trẻ, chồng cô trông cũng khỏe mạnh, muốn có thai chẳng phải quá dễ ư? Cố gắng thêm là được".
Bạch Tinh Nhiên câm nín trợn
ngược mắt, cô lo lão phu nhân thôi. Mấy hôm nay canh gà cũng uống rồi, đồ dùng trẻ em cũng mua rồi, nếu đế lão phu nhân biết cô không hề có thai thì không biết sẽ có phản ứng gì nữa, có tức đến mức đạp cô vào từ đường không?
Nghĩ đến từ đường, cô không kiềm được mà rùng mình, bàn tay túm áo Nam Cung Thiên Ân cũng bất giác siết chặt lại.
Hai người ra khỏi bệnh viện, ngồi vào xe rồi đều im lặng.
Bạch Tinh Nhiên đang đợi Nam Cung Thiên Ân tỏ thái độ, nhưng gã này từ sau khi bác sĩ nói không có thai đến giờ vần chẳng ừ hử gì.
Cuối cùng cô không nhịn được
nhìn chằm chằm anh hỏi: "Đại thiếu gia, có phải anh lại đang giận tôi không? Xin lỗi nhé, tôi không cố ý”.
Nam Cung Thiên Ân xoay đầu nhìn cô: “Nghe thấy bác sĩ nói không có thai, chẳng phải cô nên cảm thấy mừng sao?".
"Mừng thì mừng, nhưng mà...", Bạch Tinh Nhiên nhận ra vẻ mặt Nam Cung Thiên Ân thoáng cái trở nên lạnh lẽo, vội ngừng lại, trời ơi, rốt cuộc cô đang nói gì thế chứ.
"Ặc... đương nhiên không phải rồi", Bạch Tinh Nhiên cạn lời, gã này có thế đừng nói toạc móng heo vậy không.
"Vậy chúng ta phải làm sao?", cô lại hỏi.
"Trước khi bà nội phát hiện nhanh chóng có một đứa".
"Hả?".
Nam Cung Thiên Ân nghiêng người, nhìn cô chăm chú: "Đây là cách cứu vãn duy nhất, cô có thể từ chối, đương nhiên hậu quả tự cô gánh".
Ngừng một lát, anh lại nói: "Bạch tiếu thư, cô biết tôi không muốn có con, nên đây là tôi đang hi sinh bản thân đế giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn, tốt nhất cô nhớ kĩ điều này cho tôi".
Đại thiếu