Nằm bẹp trêи giường ngủ một giấc ngắn dậy, Bạch Tinh Nhiên lê cơ thế nặng nền vào nhà vệ sinh, khi cô nhìn thấy vết đỏ trêи người trong gương, thì cạn lời trợn ngược mắt.
Nếu đế lão phu nhân thấy thì chắc chắn sẽ lại trách cô không cẩn thận, không hiếu chuyện, trong thời kỳ nguy hiếm mà lại giày vò như vậy, tóm lại dù việc gì thì trách nhiệm cũng không ở anh.
Cô về lại giường, ghé vào tai anh khẽ khàng cảnh cáo:
"Đại thiếu gia, lần sau anh còn thế này thì tôi sẽ nói với bà nội là anh cưỡng bức tôi".
Cô biết Nam Cung Thiên Ân ngủ rồi, nên cũng không mong anh sẽ đáp lại.
Để trả thù cô còn mặt dày lén lút véo tai anh:
"Ai bảo anh bắt nạt tôi ... .”.
Điều khiến cô không ngờ được là Nam Cung Thiên Ân vốn đang yên tĩnh ngủ đột nhiên hét khẽ một tiếng, rồi bóp cánh tay cô, cúi đầu cắn lên người cô.
Bạch Tinh Nhiên tưởng anh đang đùa với mình, nhưng cơn đau trêи cánh tay lại khiến cô biết được Nam Cung Thiên Ân không phải đang đùa, còn cả biếu cảm của anh, rõ ràng là đang nhịn đau.
Cô ý thức được Nam Cung Thiên Ân chắc chắn là phát bệnh rồi, chỉ có điều không đợi cô có phản ứng, Nam Cung Thiên Ân đã đẩy cô xuống giường.
Bụng cô trùng hợp đập vào mép giường, đau đến mức cô hét lên, mồ hôi túa ra.
Nam Cung Thiên Ân bị sự kϊƈɦ thích của ánh đèn, càng kϊƈɦ động, điên cuồng hơn, thậm chí còn đuổi theo cô xuống giường, vừa dùng tay bóp cổ cô vừa gầm:
"Bóp chết cô ... bóp chết cô ... .”.
"Đại thiếu gia, anh buông tay, mau buông tay ... .”, Bạch Tinh Nhiên giãy giụa muốn tắt đèn, muốn lấy thuốc, nhưng căn bản không thế thoát được sự kìm kẹp của Nam Cung Thiên Ân.
Cô lồm cồm bò dậy, nhìn Nam Cung Thiên Ân bị bác sĩ Hoàng và Thấm Khác đè anh trêи giường, cô đau lòng hét to:
"Hai người đừng đè cơ thế anh ấy như vậy, anh ấy sẽ đau".
Cô đột nhiên nhớ ra Nam Cung Thiên Ân vẫn chưa uống thuốc, nên gian nan bò đến chiếc bàn ở dầu giường, lấy từ trong ngăn kéo ra hộp thuốc đưa cho bác sĩ Hoàng.
"Ánh An, Ánh An cháu không sao chứ ... .”, lão phu nhân thấy Bạch Tinh Nhiên đến cả sức bò dậy cũng không có thì vô cùng sốt ruột, vừa gọi chị Hà đỡ cô dậy vừa lo lắng hỏi:
"Ánh An, cháu sao rồi? Bụng có sao không? Có cần gọi xe cấp cứu không?”.
"Thôi cứ gọi xe cấp cứu đi", lão phu nhân ngẩng đầu nói với chị Hà.
Bạch Tinh Nhiên vừa nghe thấy gọi xe cấp cứu thì vội nói:
"Bà nội, cháu không sao, cháu khỏe lắm".
"Cháu thế này rồi mà còn khỏe lắm?”.
"Cháu không sao thật mà, bụng cũng không đau", đế chứng tỏ mình thực sự không sao, Bạch Tinh Nhiên cố gắng đứng dậy.
Xe cấp cứu? Thế chẳng phải sẽ lộ tấy sao? Mặc dù cả người khó chịu, nhưng cô không thế đi.
Chị Hà nhìn Nam Cung Thiên Ân đã dần bình tĩnh lại, an ủi lão phu nhân:
"Lão phu nhân, nếu bà không yên tâm thì đế bác sĩ Hoàng xem cho thiếu phu nhân trước đi".
"Không cần, thực sự không cần, tôi khỏe lắm", Bạch Tinh Nhiên cố nhịn cơn đau ở bụng nói.
Vừa nãy bụng bị đập vào thành giường, cô suýt nữa thì đau đến mức chết đi, giờ vẫn còn đau đớn khó chịu.
Nhưng đế chứng minh mình không sao, cô chí có thế nhịn.
Cô nhìn Nam Cung Thiên Ân ở trêи giường một cái, thấy anh uống thuốc xong sắp thϊế͙p͙ đi rồi, cô dịch đến hỏi bác sĩ Hoàng:
"Đế bác sĩ Hoàng xem thử đế mọi người yên tâm thì làm sao?