Nửa tiếng sau, Kiều Phong đưa Bạch Tinh Nhiên đến dưới tòa chung cư của Tô Tích.
Sau khi nghe một tràng kể khổ của cô, Tô Tích đập bàn tức giận mắng:
"Lão phu nhân thân là gia trưởng của nhà Nam Cung, lại nói ra những câu khó nghe như thế, thế mà bà ta cũng nói ra được".
Bạch Tinh Nhiên nằm cuộn tròn trêи sofa, vừa buồn ngủ vừa uế oải cố mở mắt:
"Tiểu Tích, có thể cho mình ngủ một lúc đã được không?".
"Aizz, nửa đêm nửa hôm cậu gọi mình dậy, làm mình không ngủ được, cậu còn mặt mũi đòi ngủ", Tô Tích nói
oang oang:
"Mình nghĩ lần này cậu nhất định không thể thỏa hiệp nữa, có nói gì cũng không được về cái nhà đó nữa, người gì thế không biết.
Nhưng mà ... nói đi cũng phải nói lại, cậu có quyền nói không không? Cậu có chống cự được Nam Cung Thiên Ân không? Mình đoán chắc sáng sớm mai Nam Cung Thiên Ân lại lôi cậu về thôi.
Này, ngày mai cậu tuyệt đối đừng có theo anh ta về đấy biết chưa? Làm phụ nữ phải có tự tôn, nghe rõ chưa?".
Tô Tích lải nhải xong, cúi xuống nhìn thì thấy Bạch Tinh Nhiên đã ngủ rồi, cốc giấy trong nay đã bị rơi xuống đất.
Nhìn một hồi lâu, Tô Tích bất lực thở một tiếng:
"Thật ra mình cũng chẳng khá hơn cậu là bao nhiêu".
Nói rồi cô ấy cúi xuống nhặt cốc nước rơi trêи thảm lên đặt trêи bàn, sau đó với lấy chăn bông bên cạnh đắp lên người cô.
Nam Cung Thiên Ân đến tận mười giờ hơn sáng hôm sau mới tính dậy, tỉnh dậy thì thấy một đống người đứng bên cạnh giường.
Anh nhìn mọi người một lượt, giọng có vẻ không vui:
"Mọi người đang làm gì thế?".
Sáng sớm ra đã bị người ta xúm lại nhìn, cảm giác này thực sự rất không hay.
"Thiên Ân, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi", lão phu nhân đi tới, vui mừng đến rớt nước mắt:
"Cháu mà còn không tính lại, mọi người sẽ phải đưa
cháu đi bệnh viện cấp cứu mất".
Nam Cung Thiên Ân không đồng tình cười nhạt:
"Chí là phát bệnh thôi mà, có gì bất ngờ đâu".
"Anh họ, giờ đã là mười giờ rồi, nếu là trước đây anh phải tỉnh lâu rồi", Phác Luyến Dao bên cạnh giường cười nói:
"Anh làm cho cả nhà sợ hết hồn đấy".
"Mười giờ rồi ... .”
, Nam Cung Thiên Ân đảo mắt nhìn đồng hồ trêи tường, quả nhiên đã mười giờ.
Quá trình phát bệnh tối qua anh không nhớ rõ lắm, nhưng anh có thế cảm nhận được bản thân nhất định lại làm Bạch Tinh Nhiên bị thương, bởi vì anh nhớ mình đã ném cô xuống giường.
Không biết cô bị thương thế nào? Anh lại nhìn xung quanh theo bản năng, tất cả mọi người trong nhà đều có mặt trừ Bạch Tinh Nhiên.
Anh ngồi dậy trêи giường, nhìn mọi người hỏi:
"Ánh An đâu? Có phải cô ấy bị cháu làm bị thương rồi không? Có phải vẫn chưa tính lại?".
Biếu cảm của anh nghiêm túc, không hê có vẻ là hỏi lẩy lệ.
Lão phu nhân và Phác Luyến Dao biết tính anh, giấu chắc chắn là không giấu được, Phác Luyến Dao không dám lên tiếng, lão phu nhân thì không phải là sợ anh, chí là ngặt nỗi cơ thế anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên không muốn kϊƈɦ động anh.
Nếu anh đã hỏi, bà ta chí đành tức giận nói:
"Thiên Ân, cháu vẫn không biết à? Người đàn bà đó vì muốn giữ vững địa vị của mình trong nhà Nam Cung, dám nói dối mình có thai, nếu như không phải hôm qua bác sĩ Hoàng nói với bà, chúng ta đến
giờ vẫn còn bị gạt đấy".
Sắc mặt Nam Cung Thiên Ân khẽ thay đổi, không ngờ nhanh như vậy đã bị phát hiện.
Lão phu nhân thấy sắc mặt anh thay đổi, tưởng anh thật sự không biết, thế là càng tức giận:
"Cái loại con gái xuất thân thấp hèn đúng là đa đoan, cả ngày chí nghĩ làm sao giữ chắc cái vị trí Nam Cung thiếu phu nhân.
Lần trước sống chết đòi sinh ra đứa bé không khỏe mạnh, lần này không chửa được lại nói dối là có thai, nó cho rằng có đứa con của nhà Nam Cung chúng ta thì có thế ngồi vững ở vị trí thiếu phu nhân chắc? Đúng là nằm mơ!".
Lão phu nhân càng mắng càng kϊƈɦ động, liền quay sang Nam Cung
Thiên Ân:
"Thằng cháu ngốc này, ngày nào cũng ngủ cùng giường với nó, lẽ nào không nhìn ra được nó có thai hay không à?".
"Cháu nhìn ra mà".
"Nhìn cái con khí!", lão phu nhân tức đến nỗi văng tục:
"Lần trước người ta giấu được cháu bốn tháng, lần này nếu không phải bà phát hiện, nó chắc có thế giấu cháu chín tháng, sau đó lén lút nhặt một đứa con hoang về nói là dòng giống của nhà Nam Cung chúng ta".
"Bà nội, bà thấy trêи phim à?", Nam Cung Thiên Ân nhịn cười.
Có điều lão phu nhân đúng là đã nói trúng nỗi đau của anh, về lĩnh vực này anh quả thực là một tên vừa ngốc vừa đần, lại bị Bạch Tinh Nhiên giấu tới tận bốn tháng.
"Phải rồi, bà nội, bà nghĩ đây là phim à, mà có thể tráo thái tử thành báo*?"
(theo truyền thuyết dân gian Trung Quốc, vào đời vua Tống Chân Tông,