Hai người vừa nô đùa vừa đi dạo trêи con phố nước ngoài
Bạch Tinh Nhiên chốc chốc lại dừng lại dựa vào lòng Nam Cung Thiên Ân chụp ảnh tự sướиɠ.
Sau đó đưa bức ảnh mình chụp cho Nam Cung Thiên Ân xem.
Đi chưa được bao lâu đã đến nhà hàng Pháp mà Nam Cung Thiên Ân đã đặt trước, hai người đi vào, phục vụ liên tiếp bưng đồ ăn lên.
Nam Cung Thiên Ân chỉ chỗ đồ ăn trêи bàn:
"Chẳng phải bụng đói rồi sao? Mau ăn đi".
"Vậy em không khách sáo nữa”, Bạch Tinh Nhiên cầm dao dĩa lên ăn, rồi gật đầu:
"Quả nhiên là nhà hàng Pháp chính hiệu, ngon thật đấy".
"Ngon là được".
"Anh cũng ăn đi", Bạch Tinh Nhiên xắt cho anh một miếng bít tết.
Nam Cung Thiên Ân vừa ăn tối với khách hàng, có điều thấy cô ăn ngon miệng như vậy, anh quyết định lại cùng cô ăn tiếp, bỏ miếng thịt cô vừa xắt cho vào miệng.
Ăn một hồi, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên ngấng đầu lên nhìn anh hỏi:
"Phải rồi, công việc của anh lúc nào xong, mấy ngày tới kế hoạch thế nào?".
Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc:
"Công việc chiều nay cũng hòm hòm rồi .
"Vậy chúng ta ngày mai sẽ đi
thiên đường hoa à?".
"Không, mai không đi ngày kia đi".
"Tại sao? Mai là sinh nhật em mã .
"Ngày mai ăn tiệc sinh nhật của em xong, ngày kia đi thiên đường hoa".
"Thật ra em không cần tiệc sinh nhật đâu".
"Việc này phải nghe theo anh", Nam Cung Thiên Ân đưa tay ra ấn vào thái dương cô:
"Không được cãi".
Bạch Tinh Nhiên không phục phản đối:
"Việc gì cũng phải nghe theo anh".
"Sao? Không phục à?".
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Bạch Tinh Nhiên liền bị thu hút bởi một hộp
trang sức đặt trêи tủ đầu giường, chiếc hộp trang sức màu vàng, vừa nhìn là biết giá trị không nhỏ.
Bạch Tinh Nhiên ngồi dậy, dụi hai mắt, đưa tay ra lấy chiếc hộp trêи tủ đầu giường mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương rất tinh tế.
Kiểu dáng của sợi dây chuyền đặc biệt không rườm rà, ngược lại rất hợp với người tính cách giản dị như cô.
"Sao? Có thích không?”, Nam Cung Thiên Ân đi từ ngoài vào, thì nhìn thấy cô đang cầm sợi dây chuyền trêи tay.
Anh bước tới, cúi đầu hôn lên trán cô một cái:
"Em yêu, sinh nhật vui vẻ".
"Đây là món quà anh tặng em à?", Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
"Xem ra em không hài lòng rồi?".
"Tâm thường!", Bạch Tinh Nhiên quẳng cho anh hai chữ, sau khi thấy mặt anh tối sầm lại, thì lập tức đưa tay ra ôm lấy cố anh, cười hi hi nói:
"Nhưng em thích!".
"Em nói vậy là ý gì?", Nam Cung Thiên Ân vẫn rất không vui.
"Ý là... chỉ cần là anh tặng, bất kể
là gì em đều thích".
"Thật không?".
"Đương nhiên là thật rồi", Bạch Tinh Nhiên bỏ anh ra, sau đó đưa dây chuyền cho anh:
"Em muốn chính tay anh đeo nó cho em".
Nam Cung Thiên Ân nhận lấy, dịu
dàng giúp cô đeo lên cổ, sau đó ngắm nghía sợi dây chuyền trước ngực cô hài lòng gật đầu:
"Rõ ràng là rất đẹp mà, đâu có tầm thường".
"Cảm ơn quà sinh nhật của chồng”, Bạch Tinh Nhiên nghiêng người hôn một cái lên môi anh, cười rất hạnh phúc.
"Thế đã thỏa mãn rồi sao? Buổi tối còn món quà hay hơn tặng em".
"Thật không? Để em đoán, nhà hàng xoay trêи tòa nhà cao nhất Paris? Bữa tối lãng mạn dưới ánh nến? Còn cả dây chuyền đá quý to đến nỗi không đeo được?".
"Đừng đoán bừa nữa, tòa nhà cao nhất Paris không có nhà hàng xoay", Nam Cung Thiên Ân lấy tay ấn vào
trán cô một cái:
"Em với hướng dẫn viên đi dạo xung quanh trước, bảo cô ấy đưa em đi ăn sáng, lát nữa anh có chút việc, xử lý xong sẽ lại cùng em ăn trưa".
"Anh ăn sáng rồi à?".
"Vừa ăn fôi".
"Chồng thật vất vả, ngủ muộn hơn cún, dậy sớm hơn gà", Bạch Tinh Nhiên chu môi, vẻ mặt xót xa.
Dậy sớm hơn gà thì anh thừa nhận, hơn nữa cũng là việc bắt buộc, còn ngủ muộn hơn cún là anh tự chuốc thôi, không trách ai được.
Từ lúc cô trở về bên anh, anh đều ngủ khá muộn, ai bảo tối đến lại có thêm một trò giải trí chứ.
Nam Cung Thiên Ân vuốt má cô:
"Anh đi trước đây".
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu sẫm, Bạch Tinh Nhiên mới