"Anh ấy nói chị và anh rể An Nam chỉ là chơi đồ hàng thôi, không phải cưới nhau thật, rồi nói con chỉ có một người anh rể tên là Nam Cung Thiên Ân".
"Con...”, Chu Tuệ tức tốc nói:
"Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được nói những lời này với Thiên Ân thiếu gia, không được nhắc đến Lâm An Nam trước mặt cậu ta, con như vậy là muốn hại chết chị con và con sao?".
"Mẹ nói gì thế, anh rể không nhỏ nhen như mẹ nghĩ đâu".
"Chỉ là con chưa nhìn thấy bộ dạng tức giận của anh rể con thôi,
cậu ta... .
"Được rồi mẹ...”, Bạch Tinh Nhiên mỉm cười cắt ngang những lời nói lo lắng của mẹ mình, vồ vào mu bàn tay bà ấy nói:
"Mẹ cũng đừng trách Tiếu Ý nữa, Tiếu Ý còn nhỏ chưa hiếu gì cả, với lại Tiếu Ý nói cũng đúng, Thiên Ân thiếu gia không đáng sợ như mẹ nghĩ đâu".
"Cậu ta đã ép nhà họ Bạch đến mức đó rồi còn không đáng sợ sao?”.
chuyện cho cậu ta rồi".
Chu Tuệ hít nhẹ một hơi:
"Khi đó cậu ta không nói gì cả, cũng không biết cậu ta có tin hay không, hôm nay là lần thứ ba mẹ gặp cậu ta, cậu ta nói muốn đưa mẹ và Tiếu Ý đi gặp con, mẹ còn tưởng...”.
Bà ấy rút một tờ giấy ăn lên lau mồ hôi trêи trán:
"Tinh Nhiên, con mau nói với mẹ đây không phải là giấc mơ đi, nói cho mẹ biết đây không phải là thủ đoạn trả thù chúng ta của cậu ta đi...”.
"Mẹ, đây không phải mơ đâu", Bạch Tinh Nhiên đi vòng qua, ôm chặt vai mẹ mình nói:
"Đều là con không tốt, đã khiến mẹ và Tiếu Ý nhiều lần phải hoảng sợ, nhưng mẹ yên tâm, Nam Cung Thiên Ân thật sự
đã tha thứ cho con rồi, chứ không phải là thủ đoạn trả thù gì đâu".
Bạch Tinh Nhiên không thể không thừa nhận, vừa nãy khi nghe Chu Tuệ nói vậy, trong lòng cô lại cũng giật thót.
Sao cô chưa bao giờ nghĩ đây sẽ là thủ đoạn mà Nam Cung Thiên Ân cố tình giả vờ nhỉ? Là vì cô đã quá tin tưởng Nam Cung Thiên Ân rồi sao?
Không, Nam Cung Thiên Ân sẽ không làm như vậy, cũng không cần thiết phải làm như thế.
Anh muốn trả thù cô, tiếp tục nhốt cô ở trong căn biệt thự nhỏ, mặc kệ sự sống chết của Tiếu ý là được mà? Đâu phải tốn nhiều công sức như vậy?
"Mẹ, Nam Cung Thiên Ân không
phải là người không biết phải trái đâu, mẹ đừng tự dọa mình như vậy nữa được không?".
"Thật không con?".
"Thật mà", Bạch Tinh Nhiên cười tươi nâng sợi dây chuyền kim cương trêи cổ cô lên:
"Mẹ xem này, đây là món quà sáng nay anh ấy tặng con, nhìn cũng biết là anh ấy đã chọn rất kỹ càng, với lại bệnh tình của Tiếu Ý chẳng phải đã khỏi rồi sao? Còn cho hai người một căn nhà lớn như thế đế dưỡng bệnh nữa".
"Xem ra cậu ta đã tin lời của mẹ rồi", Chu Tuệ tự nói một câu.
Bạch Tinh Nhiên ngồi nói chuyện với mẹ mình hơn một tiếng đồng hồ, lại chơi cùng Tiếu Ý một lát rồi cũng
đến giờ đi ngủ.
Tiểu Ý bám lấy Bạch Tinh Nhiên nói:
"Chị, lâu lắm chưa được ngủ với chị rồi, tối nay em muốn ngủ với chị".
Bạch Tinh Nhiên cưng nựng xoa đầu cậu bé:
"Được".
"E hèm...”, phía cầu thang vang lên một tiếng hắng nhẹ, Nam Cung Thiên Ân vừa đi xuống dưới tầng vừa lên tiếng:
"Tiểu Ý, sau này chị chỉ được ngủ với anh rể, đây là quy định nhé".
"Vì sao chứ, người ta muốn ngủ với chị cơ".
"Anh còn muốn hơn cả em ấy", Nam Cung Thiên Ân tóm lấy cánh tay cậu bé, dùng thái độ ra lệnh nói:
"Em
còn dám không nghe lời, sau này sẽ không cho em gặp mặt chị em nữa".
Bạch Tinh Nhiên không nhìn tiếp được nữa lên tiếng nói:
"Thiên Ân, anh đừng như vậy mà, chỉ một buổi tối thôi"
"Một tối cũng không được, đây là nguyên tắc", Nam Cung Thiên Ân tiếp tục ra thơm lên má cậu bé ra lệnh:
"Mau đi ngủ đi".
"Tiếu Ý, ngoan ngoãn nghe lời anh rể nào", Chu Tuệ đi tới kéo con trai mình lại, nhìn hai người nói:
"Mẹ đưa Tiếu Ý về phòng ngủ đây, hai đứa cũng ngủ sớm đi".
"Chúc mẹ ngủ ngon, chúc Tiếu Ý ngủ ngon nha".
"Chúc chị và anh rể ngủ ngon", Tiếu Ý đưa tay ra vẫy chào hai người, rồi cùng