Bạch Tinh Nhiên được Nam Cung Thiên Ân đưa ra khỏi hội trường, đẩy vào trong chiếc Skyker.
Chiếc xe từ từ khởi động, đi ra ngoài đường lớn, hai người trên xe đều giữ im lặng.
Mãi đến khi phát hiện ra xe đang đi về hướng nhà Nam Cung, Bạch Tinh Nhiên mới đột nhiên thốt ra một câu yếu ớt: “Có thể giúp tôi một lần cuối cùng không?”.
Nam Cung Thiên Ân quay đầu liếc cô một cái, không nhận lời cũng không từ chối.
“Tìm một bãi tha ma đào một cái hố, rồi nhanh chóng giải quyết tôi đi”, Bạch Tinh Nhiên lẩm bẩm nói.
“Lí do là gì?”.
“Lí do?”, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên kích động bổ nhào vào người anh, rồi lấy tay bóp cổ anh gào lên: “Anh vẫn còn hỏi tôi lí do được à? Cái anh này! Cho dù tối hôm đó tôi có mặc kệ anh rồi tự về nhà, thì anh cũng không thể báo thù tôi như vậy chứ?”.
Nam Cung Thiên Ân bị cô quấy rối như vậy, chiếc xe lắc lư suýt chút thì đâm vào đuôi xe đằng trước, mặt anh tối sầm lại, vội vàng dừng xe lại bên đường.
“Cô đang làm gì thế?”, Nam Cung Thiên Ân tức giận gỡ cô ra khỏi người anh.
“Tôi…”, Bạch Tinh Nhiên căng thẳng đến mức nước mắt sắp trào ra, nhìn anh không vui nói: “Tôi biết anh có ý tốt giúp tôi, nhưng anh có biết anh đang giúp ngược không? Anh bảo tôi về làm sao đối diện với người nhà Nam Cung đây? Anh còn... hôn tôi”.
Cô lấy tay lau môi của mình, nước mắt cuối cùng cũng lăn xuống: “Anh cho rằng cặp đôi đê tiện đó sẽ tha cho tôi dễ dàng vậy sao? Có khi chả đợi tôi về đến nhà Nam Cung, ảnh đã được gửi đến tay Nam Cung lão phu nhân rồi, giờ tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch”.
Mặc dù anh xuất hiện rất đúng lúc, công việc trước đó làm cũng rất tốt, đến Lâm phu nhân cũng chắc nịch, nhưng...
Bạch Tinh Nhiên nôn nóng lấy đầu đập từng cái từng cái vào cửa kính thủy tinh, nghĩ đến từ đường nhà Nam Cung, cô chỉ muốn chết đi cho xong.
Hôn cô, phải, anh lại dám hôn cô trước mặt mọi người, đây là chuyện trái với đạo lý đến mức nào! Nam Cung Thiên Ân khẽ hít vào một hơi, anh đã